Cầu Quốc Hoa tin tưởng Đường Thuận Diên sẽ không hại con của mình, hơn nữa trong trí nhớ của ông, hình như không sự việc người đỡ tai xảy ra chuyện. Có lẽ mượn vận và cản tai là giống nhau, Bạch Trân Trân nhiều lắm là bệnh một trận, không sao hết.
Cầu Quốc Hoa nhớ tới ngày đó khi đến nhà Bạch Trân Trân thấy cô nằm ở nơi đó giống như đã chết, nhưng về sau lại nhảy nhót tưng bừng chạy tới nhà tang lễ làm, cô cũng không nhớ những chuyện đã xảy ra trước đó, về sau cũng không trải qua chuyện gì không tốt, ngược lại đã học được thuật pháp...
Ông nghe nói thay người cản tai là công việc tốt, đây là việc thiện vĩ đại, chờ đến khi nạn tai của người khác đã qua, người cản tai thay người cũng có thể được đến lợi ích.
Những gì Bạch Trân Trân trải qua trước đó chẳng phải đã chứng minh điểm này sao?
Sau khi suy nghĩ tỏ tường điểm này, trong lòng Cầu Quốc Hoa vốn dĩ chưa quyết định cuối cùng đã trấn định lại, ông nhẹ gật đầu, nói.
"Anh muốn tôi làm thế nào?"
Dù sao Bạch Trân Trân sẽ không chết, về sau ông bù cho Bạch Trân Trân nhiều chút là được, tất cả gia sản của ông đều cho Bạch Trân Trân, ông cũng sẽ bảo Trần Huân săn sóc Bạch Trân Trân một chút.
Bạch Trân Trân là một cô gái rất hiền lành, nếu cô biết chân tướng, nhất định sẽ hỗ trợ.
"Vậy tôi có thể nói rõ cho Trân Trân biết hay không? Nếu như cô ấy biết chuyện của Trần Huân, nhất định sẽ đồng ý hỗ trợ."
"Không được, chuyện này nhất định phải tiến hành trong lúc Bạch Trân Trân không biết rõ tình hình cụ thể, nếu cô ấy biết, coi như tất cả mọi thứ đều thất bại."
Mặc dù Cầu Quốc Hoa không rõ vì sao Đường Thuận Diên sẽ như thế nói, nhưng ông cũng không có hỏi nhiều, tiếp tục hỏi Đường Thuận Diên tiếp theo mình nên làm như thế nào.
Đường Thuận Diên lắc đầu: "Bây giờ cách sinh nhật Huân chỉ còn chưa đến một tháng, tôi cần sắp xếp một phen, bây giờ anh không cần làm gì cả, khiến Bạch Trân Trân ổn định là được."
"Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng nên để Bạch Trân Trân sinh hoài nghi, cũng đừng để cô ấy rời khỏi Hương Giang, cái mạng này của Huân đang nắm trong tay của anh, nếu Bạch Trân Trân rời khỏi Hương Giang, Huân cũng sẽ mất mạng."
"Anh cũng không muốn nhìn thấy Huân mất mạng nhỉ?"
Lời đối phương nói khiến Cầu Quốc Hoa có chút không quá dễ chịu, ông ngước mắt nhìn về phía Đường Thuận Diên, giọng nói đã trở nên lạnh lùng mấy phần.
"Anh yên tâm, mặc dù tôi không phải cha của Trần Huân, nhưng cũng xem cậu ấy là con trai ruột mà đối xử, tôi biết mình cần làm thế nào."
Hiện tại Đường Thuận Diên còn cần Cầu Quốc Hoa, cho nên dù thái độ đối phương không tốt, Đường Thuận Diên cũng không so đo, ngược lại mềm giọng dỗ dành Cầu Quốc Hoa.
"Anh Cầu, anh đừng so đo với tôi, chuyện của Huân tôi không thể làm ngơ được, chờ đến khi cậu ấy vượt qua cửa ải này, tôi sẽ cảm ơn anh đàng hoàng."
Cầu Quốc Hoa nhớ tới khi xưa lúc hai người gặp mặt, nhớ tới cái khuôn mặt cao cao tại thượng đó của Đường Thuận Diên, lại nhìn dáng vẻ ông ta vì Trần Huân mà ăn nói khép nép bây giờ chỉ cảm thấy cực kỳ châm chọc. Có điều nếu như đã quyết định, ông cũng không muốn nói chuyện gì thêm với Đường Thuận Diên.
"Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi rồi, nếu có chuyện gì anh hẳn liên lạc với tôi."
Đường Thuận Diên không có dây dưa, sau khi nhẹ gật đầu với ông thì quay người nhanh chân rời đi.
Đợi đến khi Đường Thuận Diên rời đi, Cầu Quốc Hoa đã đóng cửa phòng, ông nhìn phòng khách lớn trống rỗng, vẻ mặt xuất hiện sự ngơ ngẩn.
Ông không biết mình làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai, bây giờ ông đã có chút hối hận vì ban nãy đã đồng ý quá nhanh.
Sau một lúc lâu đứng ngơ ngác trong phòng khách, Cầu Quốc Hoa thở hắt ra một hơi, lê bước chân nặng nề về phòng của mình.
Ông lấy ra một cái hộp từ chỗ sâu nhất trong ngăn tủ, sau khi tìm kiếm một phen, đã lấy ra một tấm ảnh được giấu ở nơi thấp nhất.
Trong tấm ảnh là một đôi nam nữ trẻ tuổi, bọn họ đang nhìn ống kính mỉm cười, trên khuôn mặt tuổi trẻ tràn ngập sự hi vọng đối với tương lai tươi đẹp phía trước.
"Quốc Hoa, chờ sau khi chúng ta kết hôn, em nhất định sẽ sinh thật nhiều thật nhiều con cho anh."
"Quốc Hoa, anh thích con trai hay con gái."
"Quốc Hoa, cám ơn anh đã cứu em, trước đó em vẫn cho đó là yêu, nhưng sau khi gặp được Thuận Diên, em mới phát hiện em đã nhầm lẫn giữa cảm kích và yêu."
"Quốc Hoa, em biết là em có lỗi với anh, bất kể anh đối xử với em thế nào, em đều có thể chấp nhận, nhưng xin anh đừng trách Thuận Diên, mọi thứ đều không liên quan đến anh ấy..."
Trong đầu Cầu Quốc Hoa hiện lên rất nhiều hồi ức ngọt ngào với Trần Thúy Bình, khi đó bọn họ còn rất trẻ, cũng tràn ngập hi vọng với tương lai, hai người bọn họ cùng nhau xây dựng một tương lai rất tốt đẹp, thế nhưng đến cuối cùng, bởi vì một trận cãi lộn nho nhỏ, Trần Thúy Bình đã rời đi không quay đầu lại.