Nhìn những thứ mình viết ra, tay Bạch Trân Trân giơ lên, vuốt mồ hôi xuất hiện trên trán một cái.
Xem ra thiên đạo là đứng ở bên cô, nếu không, lúc trước cô cái gì cũng không biết, chỉ với một bầu nhiệt huyết cưỡng ép xông lên, nếu không phải có mấy phần là nhờ số phận, sợ là cô đã chết ngay cả cặn bã cũng không còn.
Bạch Trân Trân không có rảnh rỗi đi phân tích tâm lý gì đó của Đường Thuận Diên, cũng không muốn đồng cảm với tấm lòng yêu con của Trần Thúy Bình, càng sẽ không bởi vì những cảm động này rẻ tiền này mà dâng cái mạng của mình.
Trần Huân vốn dĩ không nên tồn tại, cái mạng này của anh là cướp từ trong tay ông trời, hiện tại bọn họ còn muốn đoạt cũng phải nhìn xem ông trời có đồng ý hay không.
Bạch Trân Trân nhìn những chữ viết lít nha lít nhít trong vở, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác không hợp lý lạ lùng.
Tất cả mọi thứ dường như đều được xâu chuỗi, những mảnh ghép quan trọng nhất cũng đã ghép thành hình, nhưng Bạch Trân Trân luôn cảm giác mình đã bỏ sót thứ gì.
Đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng gõ trên bàn, nương theo tiếng gõ mặt bàn, Bạch Trân Trân rơi vào trong trầm tư.
Đồng hồ treo trên vách tường đang vang lên tí tách, Bạch Trân Trân cau mày, cảm thấy mình đã chạm tới thứ gì, nhưng cô có làm thế nào cũng không tìm thấy đầu mối, không thấy rõ rốt cuộc trong làn sương này có gì.
Qua hồi lâu sau, Bạch Trân Trân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đứng dậy cầm điện thoại gọi một cú điện thoại ra ngoài.
Điện thoại vang lên không bao lâu đã được người nhận, Bạch Trân Trân nói thẳng: "Cầm Vận, tôi có một số việc muốn nói với mọi người, cô có thể liên lạc với nhóm Kỳ Lỗi được không, xem xem có thể tới nhà tôi một chuyến hay không?"
Hách Cầm Vận ở đầu bên kia điện thoại rất nhanh đã đồng ý, sau khi cúp điện thoại với Bạch Trân Trân, cô ta lập tức liên hệ với Đỗ Văn Khiết, Kỳ Lỗi và Vương Chiêu, nói với bọn họ Bạch Trân Trân muốn bọn họ qua nhà một chuyến.
Điều kiện của thế gia Huyền Môn đương nhiên là không phải người bình thường có thể so sánh, để cho tiện hỗ trợ, chỗ ở của bọn họ đều không xa nhau. Sau khi bốn người nhận được điện thoại, rất nhanh đã tụ tập tại nhà Hách Cầm Vận.
"Cậu nói Trân Trân gọi điện thoại cho cậu? Cô ấy có nói chuyện gì không? Cậu không có hỏi thêm sao? Muộn như vậy rồi, cô ấy cố ý bảo chúng ta qua nhà một chuyến làm cái gì?"
Người nói chuyện là Đỗ Văn Khiết, bởi vì chuyện lần trước, cô ta với Bạch Trân Trân đã sinh ra một chút hiềm khích, cho nên nghe Hách Cầm Vận nói muốn tới nhà Bạch Trân Trân, Đỗ Văn Khiết có chút không quá muốn.
Kỳ Lỗi ngồi ở trên ghế sa lon, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, từ nãy đến giờ không có gia nhập thảo luận với bọn họ.
Vương Chiêu ngẫm nghĩ, nhìn về phía Hách Cầm Vận: "Cầm Vận, cô Bạch có nói là chuyện gì hay không? Đã trễ thế này rồi, cô xác định là cô ấy gọi điện thoại?"
Nhìn thấy thái độ của bọn họ trở nên khác biệt, Hách Cầm Vận không khỏi có chút nóng nảy.
"Mọi người cũng kỳ lạ thật đó, trước đó nói muốn gây dựng tình cảm với Bạch Trân Trân là mọi người, không phải mọi người ước gì có thể có càng nhiều liên quan với cô ấy sao? Sao bây giờ đột nhiên lật lọng rồi?"
"Văn Khiết, chuyện lần trước không phải Trân Trân không có nói gì sao? Cậu còn so đo cái gì?"
"Còn có anh, Vương Chiêu, lần trước không phải anh liên tục khuyến khích em với Văn Khiết đi tìm Trân Trân sao? Sao hiện tại lại không muốn qua?"
"Nếu anh cảm thấy Bạch Trân Trân nguy hiểm, không thể tiếp xúc quá gần với cô ấy, vậy trước đó anh bảo chúng em đi là có ý gì? Chúng em không sợ nguy hiểm sao?"
Thái độ Hách Cầm Vận không tốt, cứ chất vấn rất hùng hổ dọa người, Vương Chiêu bị cô ta hỏi tới mức bất đắc dĩ, đành phải nói: "Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ cảm thấy cô ấy gọi chúng ta qua lúc muộn thế này rất kỳ quái, muốn bảo em hỏi cho rõ ràng."
Nói rồi, Vương Chiêu nhìn về phía Kỳ Lỗi, thấy anh ta như đang thả hồn theo mây, Vương Chiêu không nhịn được chọc chọc cánh tay của Kỳ Lỗi, kéo Kỳ Lỗi đã thất thần lại.
"Kỳ Lỗi, anh sao đó? Từ sau khi trở về từ đảo Ly, anh giống như đã biến thành người khác, anh với Bạch Trân Trân ở riêng với nhau lâu như vậy, giữa hai người có phải đã có tiến triển gì hay không?"
Nói đến đây, ngữ khí của Vương Chiêu trở nên phức tạp.
Từ lúc truyền ra tin Bạch Trân Trân là người của ẩn thế gia tộc, thái độ của người thuộc thế gia Huyền Môn đối với cô cũng theo đó thay đổi.
Bọn họ đều nghĩ cách làm như thế nào kéo Bạch Trân Trân vào sư môn, gia tộc của mình, kết quả Kỳ Lỗi lại mở ra lối riêng, tìm cơ hội ở riêng với Bạch Trân Trân, xem ra dường như là muốn đi con đường dùng nam sắc mê hoặc này. Nghĩ cũng đúng, nếu như Bạch Trân Trân thật sự là người của gia tộc lánh đời, khả năng gia nhập vào sư môn và gia tộc khác quá nhỏ, nhưng nếu như cô thích một người đàn ông, bằng lòng gả đi, gia tộc sau lưng cô còn không giúp đỡ sao?