Trước đó Bạch Trân Trân không cảm thấy hứng thú với hiệp hội Huyền Môn, cho nên không có hỏi thêm cái gì, nhưng sau khi nhận ra Đường Thuận Diên chính là Đường trưởng lão, Bạch Trân Trân đã phát hiện rất nhiều thứ trước đó không phát hiện.
Cái lão già Đường Thuận Diên này, nếu như không phải là bởi vì có thể có lợi, sao lại hao phí tâm sức làm nhiều chuyện phiền toái vậy chứ?
Phải biết ông ta cũng không phải là người tốt lành gì, ông ta nắm giữ hiệp hội Huyền Môn, nhất định là có nguyên nhân đặc biệt.
Mấy người bọn họ mặc dù không biết vì sao Bạch Trân Trân hỏi như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, vẻ mặt mấy người cũng theo đó thay đổi thái độ.
Mấy người nhìn lẫn nhau một cái, cảm thấy cái này cũng không được xem là đại sự gì, mấy người ngẫm nghĩ, sau đó nói tin tức mình biết cho Bạch Trân Trân.
Người lên tiếng trước nhất là Hách Cầm Vận, gia tộc của cô ta am hiểu vẽ bùa, nếu không có nhà họ Đường nâng đỡ, nhân tố mới là nhà họ Tư Mã xuất hiện, nhà họ Hách chính là gia tộc vẽ bùa lợi hại nhất trong giới Huyền Môn.
"Nhân tài Huyền Môn tàn lụi là bắt đầu từ hơn một trăm năm trước, nhưng thật sự đến mức không người kế tục là bắt đầu hồi chừng ba mươi năm trước."
Hiệp hội Huyền Môn được thành lập vào sáu mươi năm trước, thuở ban sơ khi mới thành lập, chỉ là vì có thể quản lý Huyền Thuật Sư tốt hơn. Đương nhiên, lúc kia cũng sẽ không ép buộc mọi người gia nhập hiệp hội Huyền Môn, muốn gia nhập thì gia nhập, không muốn gia nhập thì tự do hành động cũng được.
Hiệp hội Huyền Môn sẽ không có quá nhiều hạn chế, vì dù sao tu hành Huyền Môn không dễ. Có người thích ghép đoàn, có người thích độc hành hành hiệp, đây đều là bình thường. Chân chính bắt đầu quản lý quy phạm hoá, đại khái là hai mươi tám năm trước, lúc đó không biết vì nguyên nhân gì, có rất nhiều đứa bé ra đời trong thế gia Huyền Môn đều trở thành người bình thường.
Phải biết tu hành Huyền Thuật cũng cần xem thiên phú, thiên phú không được, ngay cả nhập môn cũng không xong, sao có thể trở thành Huyền Thuật Sư?
Ngay từ đầu tất cả mọi người không có phát hiện bất thường, dù sao xem như thế gia Huyền Môn thì cũng không có khả năng người người đều có thể trở thành Huyền Thuật Sư, xác suất xuất hiện người bình thường vẫn rất lớn. Nhưng theo thời gian chuyển dời, bọn họ dần dần phát hiện tình hình không đúng lắm.
"Những đứa trẻ có thiên phú xuất hiện càng ngày càng ít, có đôi khi một năm toàn bộ Huyền Môn cũng không có một đứa trẻ nào có thiên phú được sinh ra, về sau xem như sinh ra đứa trẻ có thiên phú thì thiên phú những đứa trẻ này cũng sẽ không quá cao."
Tình huống này không chỉ xảy ra trong Huyền Môn, một vài tông môn thu đồ đệ tại thế giới người bình thường cũng phát hiện, việc bọn họ thu đồ đệ đã trở nên khó khăn.
Có thiên phú hay không từ khoảnh khắc ra đời đã quyết định được, cho nên Huyền Môn thu đồ đệ, phần lớn đều là đến bệnh viện, nếu là đứa trẻ có thiên phú, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất phát hiện, sau đó thu đứa bé đó làm đồ đệ.
Dưới tình huống bình thường, bọn họ sẽ rất ít khi thu nhận người trưởng thành làm đồ đệ, dù sao bắt đầu bồi dưỡng từ lúc còn tấm bé, lòng cảm mến dành cho tông môn và gia tộc là mạnh nhất. Thế nhưng liên tiếp mấy tháng, người canh giữ ở bệnh viện của các đại tông môn, gia tộc lại phát hiện, bệnh viện đã rất lâu chưa có đứa trẻ có thiên phú ra đời.
Bệnh viện tại Hương Giang mỗi tháng đều có rất nhiều đứa trẻ mới sinh, lúc ít bọn họ có thể thu nhận mười mấy hai mươi đồ đệ, lúc nhiều bọn họ có thể thu nhận ba bốn mươi. Thế nhưng khoảng thời gian kia bọn họ đã ngóng trông ở bệnh viện thật lâu, cuối cùng ngay cả một đứa trẻ có thiên phú cũng không có.
Vốn dĩ mỗi gia tộc đều trông chừng bệnh viện cố định, dù sao Huyền Môn kinh doanh nhiều năm, tiền tài trong tay không phải người bình thường có thể tưởng tượng, bọn họ sẽ tham gia cổ phần ở bệnh viện, có vài bệnh viện ở phía sau chính là thế gia Huyền Môn đứng tên, cho nên mọi người phân biệt rõ ràng, thu đồ đệ đều trong khu vực cố định. Nhưng theo chuyện đứa trẻ có thiên phú càng ngày càng ít, về sau đứa trẻ có thiên phú sinh ra đều phải dùng đơn vị năm để tính toán, từng thế lực đã bắt đầu rục rịch.
Huyền Môn không có khả năng tự sản từ tiêu, cũng cần máu mới rót vào, nếu không có máu mới, chẳng mấy chốc Huyền Môn sẽ suy tàn.
Người có thiên phú cũng là một phần tài nguyên bị tranh đoạt, vì tranh đoạt máu mới, những năm này tranh đấu trong giới Huyền Môn rất nghiêm trọng. Và bởi vì máu mới rót vào quá ít, những Huyền Thuật Sư có thiên phú này hiển nhiên đã trở thành hạt mầm độc đinh.