Vẻ mặt mấy người bọn họ khác nhau, Vương Chiêu lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân ngồi đối diện. Dùng một câu nói đúng trọng tâm, anh ta đã hỏi chỗ mấu chốt nhất.
"Cho nên, cô Bạch. Cô nói nhiều như vậy là có ý gì? Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
Bạch Trân Trân không có vòng vo, hỏi thẳng một câu: "Trước khi thảo luận chuyện này, tôi muốn hỏi rõ ràng một việc."
"Nếu như một người vốn không nên ra đời đã ra đời, muốn để anh ta bình an lớn lên, đồng thời phú quý cả đời, cần bỏ ra cái giá gì?"
Mặc dù mấy người khác không biết chủ đề của Bạch Trân Trân vì sao đột nhiên nhảy vọt tới chủ đề này, nhưng vẫn suy tư.
Người vốn không nên ra đời đã ra đời? Vốn dĩ là số mạng chết yểu nhưng vẫn thuận lợi sống sót, đồng thời phú quý cả đời, loại chuyện này nghe làm sao mà hoang đường như thế?
Hách Cầm Vận nhìn Bạch Trân Trân một cái, trầm ngâm một lát, lúc này mới nói: "Trân Trân, loại chuyện này gần như không có khả năng phát sinh."
Người vốn không nên ra đời ngay từ đầu sẽ không sinh ra trên thế giới này, xem như may mắn ra đời, bọn họ cũng sẽ gặp đủ loại chuyện mà chết yểu.
Tựa như những trẻ sinh non từ trong cơ thể mẹ, sau khi sinh ra đã chết yểu, bọn họ là thuộc về người không nên ra đời, coi như bởi vì ngoài ý muốn mà tồn tại, cũng sẽ bởi vì quy tắc của ông trời mà không thể thuận lợi sinh ra.
Nếu như quy tắc thiên đạo giống với cái phễu, dễ dàng bị người lợi dụng sơ hở như vậy, những oan hồn lệ quỷ bị bệnh hiểm nghèo nghiêm trọng đã sớm tìm cách chiếm thân thể của người khác trước để một lần nữa làm người.
Người không nên ra đời muốn sống sót đều sẽ gặp muôn vàn khó khăn, càng khỏi phải nói còn muốn bình an lớn lên, phú quý cả đời, cái này hoàn toàn là chuyện không thể nào, tuyệt đối sẽ không phát sinh.
"Nếu như đã phát sinh thì sao?"
Những người khác nhìn về phía Bạch Trân Trân, cùng nhau lắc đầu: "Thiên mệnh không thể trái, quy tắc thế gian chính là như thế, thiên đạo sẽ không cho phép chuyện này phát sinh..."
Những người khác nói chuyện này sẽ không phát sinh, duy nhất chỉ có Kỳ Lỗi, ánh mắt của anh ta đặt vào mặt của Bạch Trân Trân, nhìn vẻ chắc chắn trên mặt Bạch Trân Trân, vẻ mặt Kỳ Lỗi chậm rãi thay đổi.
Anh ta liên tưởng tới những vấn đề Bạch Trân Trân vừa mới hỏi lại nghĩ tới vấn đề cuối cùng Bạch Trân Trân hỏi kia, trong đầu đã mơ hồ đoán được chân tướng sự việc.
"Không có khả năng, thì sẽ không sao?"
Bạch Trân Trân cũng không tức giận, mà là hỏi ngược lại: "Nếu như thật sự thiên mệnh không thể trái, quy tắc không thể thay đổi, thế thì vì sao trận pháp nghịch thiên Thiên Cương Thất Sát Trận này lại xuất hiện?"
Thiên Cương Thất Sát trận có thể nghịch thiên cải mệnh, thay đổi khí vận của người, loại trận pháp này trước khi được sáng tạo ra đã có người cho rằng không có khả năng tồn tại. Nhưng nó vẫn xuất hiện, chỉ cần trả giá đủ nhiều, rất nhiều chuyện không phải không thể thay đổi.
Bọn Hách Cầm Vận, Đỗ Văn Khiết, Vương Chiêu đột nhiên hiểu ý trong lời nói của Bạch Trân Trân, sắc mặt của bọn họ dần dần thay đổi.
"Nếu có người sáng tạo ra trận pháp tương tự, hiến tế đủ nhiều, trả cái giá đủ nhiều, có thể đạt được mục đích này hay không?"
"Thiên phú trong số người bình thường bị đứt gãy, có làm sao cũng không thể đạt được công đức chi lực, Huyền Môn chậm rãi tàn lụi..."
Bạch Trân Trân nhìn bọn họ, không để ý sự thay đổi biểu cảm của bọn họ, gằn từng chữ nói: "Nếu như có người lấy toàn bộ Huyền Môn Hương Giang làm vật hiến tế, muốn nghịch thiên cải mệnh, mọi người nói có khả năng thành công hay không?"
Tai kiếp hơn một trăm năm trước đã qua đi, Huyền Môn vốn đã không lớn bằng lúc trước, rất nhiều truyền thừa đều đã đứt gãy, hiện tại khẳng định là Huyền Môn không bằng quá khứ, bọn họ không phát hiện được vấn đề cũng là hợp tình hợp lí.
Trên thực tế Bạch Trân Trân cũng là bởi vì gặp được những linh hồn trong Thiên Cương Thất Sát Trận mới suy nghĩ rõ điểm này.
Nếu như bố trí trận pháp đủ lớn, như vậy người trong trận pháp có khả năng hoàn toàn không phát hiện được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thiên phú, công đức, khí vận, dùng nhiều thứ như vậy đổi lấy một người sống sót trên thế giới này, mặc dù điên cuồng, nhưng cũng chưa hẳn là không thể nào.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Bởi vì lời Bạch Trân Trân nói hoàn toàn lật đổ hiểu biết của bọn họ, tất cả những gì cô nói đều là bọn họ chưa hề nghĩ tới.
Đám người càng nghĩ, cảm thấy những gì Bạch Trân Trân nói quá hoang đường, nhưng tự nhiên cũng thấy có lý.
Trước khi Thiên Cương Thất Sát Trận xuất hiện, ai có thể ngờ có người sẽ điên cuồng tới mức dùng tính mệnh nhiều người như vậy để hiến tế chỉ vì nghịch thiên cải mệnh.