Nếu như suy đoán của Bạch Trân Trân được thành lập, Đường Thuận Diên chính là đời sau của đường oánh, trong xương tủy lộ ra gen điên cuồng, tổ tiên của ông ta vì một người đàn ông mà có thể giết hơn năm nghìn bình dân bách tính không chút nương tay, ông ta đương nhiên cũng sẽ trù mưu tính toán cho con của mình.
Bạch Trân Trân đoán có lẽ Đường Thuận Diên cũng không có trái tim đen tối như vậy, không biết dùng nhân mạng để hiến tế, có điều không dùng nhân mạng thì không đồng nghĩa với việc ông ta không dùng những thứ gì khác.
Truyền thừa bị đoạn tuyệt, cùng với huyền thuật sư được nuôi dưỡng mười mấy hai mươi năm tràn đầy những ác ý vô thức không có công đức lực, còn có một vài thứ Bạch Trân Trân không thấy không biết.
Cô cảm thấy nếu như Đường Thuận Diên lấy toàn bộ Hương Giang làm nền tảng trận pháp để bày trận, vậy ông ta ắt phải biết không được làm quá mức, không để người khác tùy tiện phát hiện ra.
Vừa hay đại chiến trăm năm trước dẫn tới truyền thừa của huyền môn bị đoạn tuyệt, kết hợp với sự áp chế của thiên đạo khiến cho huyền thuật sư đời sau không bằng đời trước, tính toán của ông ta cũng sẽ không bị người khác phát hiện.
Ít người có thiên phú tu luyện nhưng cũng không phải là không có, mặc dù lực công đức lấy được ít đi nhưng cũng không phải hoàn toàn không có, mọi người đều giống nhau, không có ai là kinh tài tuyệt diễm đặc biệt, có vẻ như kết quả đó cũng không phải là không thể tiếp nhận...
Hơn nữa Bạch Trân Trân còn cảm thấy tính toán của Đường Thuận Diên đã đạt đến trình độ cao nhất, tất thảy mọi thứ đều là một vòng trùm một vòng, mọi người cũng đã thành thói quen, tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng Bạch Trân Trân ngang nhiên xuất thế lại phá vỡ sự thăng bằng này, cục diện đã duy trì một thế thăng bằng kỳ quái bị đánh vỡ.
Sau đó đối phương như chó cùng đường quay lại cắn, không ngừng để lộ chân tướng đã chứng minh sự xuất hiện của cô quả thực đã mang tới phiền toái lớn cho bọn họ.
"Lúc trước có lẽ các người còn chưa ý thức được vấn đề ở chỗ nào nhưng tới giờ rồi mà các người còn chưa ý thức được vấn đề hay sao?"
Bạch Trân Trân chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ mấy người bọn họ, không chút nể mặt nói: "Các người mất đi sự kính sợ với tính mạng con người nhưng cũng không cảm thấy chuyện này có gì không đúng."
"Sứ mạng của huyền thuật sư đã bị các người lãng quên rồi sao?"
"Để ý tính mạng của bản thân hơn cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu như chỉ lo bản thân mình không quan tâm đến người khác, nhận thức rằng sinh mạng của mình trân quý hơn người bình thường, dù không gặp nguy hiểm tới tính mạng, cùng lắm là có thể rơi vào nguy hiểm lại quả quyết vứt bỏ những người mà các người vốn nên cứu..."
Trước đó Bạch Trân Trân cũng coi là giữ mặt mũi cho họ nên cũng không hỏi thẳng trước mặt, nhưng phá trống còn cần gõ mạnh tay, cô phải đẻ cho bọn họ biết rốt cuộc bọn họ đã làm sai điều gì.
Lời Bạch Trân Trân nói chọc trúng chỗ bọn họ luôn coi thường nhưng từ đầu tới cuối luôn tồn tại vấn đề, sắc mặt của mấy người kia trở nên khó coi, ánh mắt trôi dạt, không dám đối diện với Bạch Trân Trân.
Nếu Bạch Trân Trân không có xuất hiện mà lại có người nói với bọn họ là không có máu mới để thay, sự truyền thừa của huyền môn sắp bị cắt đứt là con người tạo thành, có lẽ bọn họ sẽ cho rằng đây là một lời nói đùa.
Dù sao thế lực huyền môn ở Hương Giang là cành lá đan xen, nếu thực sự có người làm những thủ đoạn như vậy thì làm sao bọn họ có thể không phát hiện ra được.
Nhưng sự tồn tại của Bạch Trân Trân đã đâm nát hết tất thảy, thiên phú của bọn họ có thể bị người khác đoạt đi, lực công đức của bọn họ cũng có thể bị người khác chặn lấy, chỉ vì một vài cái riêng tư của mình mà kéo toàn bộ huyền môn chôn theo.
Huyền môn không tìm được người có thiên phú thì đợi đến khi thế hệ huyền thuật sư này già đi, đời tiếp theo không có người thừa kế mới, huyền môn ắt sẽ sa sút, một khi huyền môn sa sút thì tất cả những ưu thế bọn họ có bây giờ đều đã biến mất.
Một nơi lớn như Hương Giang, nhiều bánh ngọt như vậy, mọi người dùng bản lĩnh của mình cướp lấy lợi ích, thân phận huyền môn thuật sư giúp bọn họ có thể áp đảo những người bình thường, nhưng nếu mất đi lớp thân phận này thì chưa chắc bọn họ đã là đối thủ của những gia tộc nổi danh từ xưa.
Tất cả những khẩu hiệu lời lẽ rỗng tuếch thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, những thứ liên quan với lợi ích thiết thân mới có thể được bọn họ coi trọng.
Bạch Trân Trân cũng không nói ra hắc thủ đứng sau màn là ai – cô cùng không phải một huyền thuật sư thuộc gia tộc lánh đời giống như những người này đoán, cô là "công ty một thành viên", bản thân hết sức bình thường.