Kéo da hổ làm cờ lớn có thể dọa người khác một trận nhưng tuyệt đối không lừa được những thứ cáo già kia, Bạch Trân Trân cũng không có ý định lừa gạt bọn họ.
Có vài lời không cần nói quá rõ, thế gia huyền môn nhiều như vậy cô cũng không tin những người này liên hiệp lại còn chưa tính là đối thủ của Đường Thuận Diên.
Bất cứ kẻ xấu nào khi làm chuyện xấu đều lén lén lút lút làm, bởi vì một khi phất cờ gióng trống đi tới rất dễ bị người khác tiêu diệt.
Trước đó Đường Thuận Diên vẫn giống như một con chuột thối trong cống ngầm, phá hoại khắp mọi nơi, bây giờ Bạch Trân Trân phải kéo những chuyện ông ta làm lên trên mặt bàn.
Người khác chưa chắc đã ngu xuẩn, có điều chỉ là một mảnh lá che con mắt nên không thấy thái sơn mà thôi, bởi vì không ngờ có người có thể điên cuồng tới cái mức độ này, cho nên cũng chưa bao giờ nghĩ tới cái hướng này.
Đường Thuận Diên nhất định đã có tác dụng rất lớn trong chuyện này, ông ta dùng thân phận địa vị của mình để dẫn dụ những người khác suy nghĩ theo hướng khác, dùng hết khả năng để có thể bảo vệ chính mình.
Cũng không ai biết Đường Thuận Diên còn có bao nhiêu chiêu thức đằng sau, trước đó Bạch Trân Trân lấy mình làm mồi câu không phải chuyện giả vờ, nhưng khi cô phát hiện con cá kia to lớn hơn mình nghĩ, nếu cô chọc giận đối phương thì bằng thực lực của ông ta, đúng là cô không đủ cho đối phương giết.
Chỗ dựa lớn nhất của cô cũng chỉ là đối phương cần cô chính miệng đồng ý mới có thể hoàn thành nghi thức, nhưng nếu đối phương không màng đạo lý thì Bạch Trân Trân thực sự không có cách gì với ông ta.
Có điều đánh một mình là chuyện anh hùng dũng cảm mới làm, Bạch Trân Trân cũng không phải anh hùng dũng cảm gì đó, cô sẽ không tự mình xông lên cứng đấu cứng với Đường Thuận Diên.
Một đấu một có nghĩa lý gì? Vẫn là đánh hội đồng mới vui.
Có thể tưởng tượng được lời Bạch Trân Trân vừa nói khiến bọn họ shock như thế nào, không ai ngờ tới chuyện chạy qua đây một chuyến lại nghe được chuyện như vậy.
Mọi người trố mắt nhìn nhau cả nửa ngày vẫn không có cách nào tiêu hóa hàm lượng tin tức trong lời nói của Bạch Trân Trân.
Một hồi lâu sau, Hách Cầm Vận mở miệng, hỏi bằng giọng không quá chắc chắn: "Trân Trân, chuyện này đúng là khó mà tưởng tượng nổi, tôi cảm thấy những chuyện này nghe có hơi quá hoang đường..."
Dùng toàn bộ Hương Giang làm nền trận, tống táng tương lai của toàn bộ huyền môn, phải điên cuồng tới cái mức độ nào mới có thể làm ra chuyện hoang đường đáng sợ như thế?
Người đứng đằng sau không cân nhắc tương lai của mình sao?
Bạch Trân Trân cười một tiếng trả lời: "Tư tưởng của người điên không phải thứ người bình thường có thể hiểu được, nếu như cô có thể hiểu được thì cô và người điên cũng chẳng khác nhau là mấy."
Đỗ Văn Khiết không phục nói: "Trân Trân, đây đều là lời một phía của cô, hoặc là do cô đoán linh tinh cũng không chừng, trừ phi cô có thể lấy chứng cứ ra."
Lời cô ta nói cũng có đạo lý, những người khác đều quay sang nhìn Bạch Trân Trân, muốn nhìn thử xem cô có thể cầm chứng cứ ra hay không.
Bạch Trân Trân chắc chắn như vậy, khả năng là có chứng cứ chứng minh, nếu không cô sẽ không nói nhăng nói quậy, bừa bãi loạn ngôn như thế.
Bạch Trân Trân cười một tiếng rồi nói bằng giọng lạnh nhạt: "Có tin hay không là tùy mấy người, dù sao tôi cũng nhắc nhở các người rồi, hơn nữa nếu truyền thừa bị đứt đoạn thì các người sẽ bị ảnh hưởng mạnh hơn đúng chứ?"
Vừa nói, Bạch Trân Trân lại như lơ đãng để họ thấy công đức kim quang trên người mình, giọng nói lại càng thêm hời hợt hơn.
"Người bị ảnh hưởng cũng không phải là tôi, các người bằng lòng tin tưởng thì tin mà không muốn tin thì thôi, dù sao ai thua thiệt người đó biết."
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa thu lại nụ cười, đứng dậy làm động tác tiễn khách.
"Nói chuyện không hợp thì nửa câu cũng nhiều, các người phải đi rồi."
Bốn người còn lại không ngờ Bạch Trân Trân nói trở mặt là trở mặt, không cho bọn họ một chút mặt mũi nào, mọi người định nói gì nhưng Bạch Trân Trân chỉ đáp lại họ đúng một câu.
"Tôi mệt mỏi, buồn ngủ, các người về đi thôi."
Mọi người không biết phải làm sao, họ không thể làm gì khác ngoài rời khỏi nhà Bạch Trân Trân, đến khi bọn họ đã rời khỏi nhà mình, Bạch Trân Trân cho bọn họ lời khuyên thành thật cuối cùng.
"Nếu các người nguyện ý tin tưởng vậy thì tự mình đi thăm dò chân tướng đi, nếu không bằng lòng tin tưởng vậy cứ coi như mình đã nghe được một câu chuyện ly kỳ hoang đường, lựa chọn như thế nào phải xem các người."
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa nhớ ra cái gì đó, mỉm cười nói: "Người làm chuyện này chắc chắn là người trong huyền môn, hơn nữa địa vị của người đó cũng không thấp, tôi nói cho các người biết là vì tin tưởng các người và trường bối đứng sau lưng các người không phải chuyện người này làm, nếu các người gióng trống khua chiêng tiết lộ bí mật, hậu quả như thế nào không cần tôi nói các người cũng biết."