Kỳ Lỗi cười khổ một tiếng, nhìn phòng khách lớn trang trí xa hoa, ánh sáng đèn thủy tinh sáng chói chiếu cả nhà sáng như ban ngày nhưng không thể xua tan bóng tối và sự xấu xa trong lòng bọn họ.
"Nếu chúng ta không phải vì cứu người mới đi làm nhiệm vụ, vậy sơ tâm của chúng ta là cái gì?"
"Là người mời chúng ta chi trả một cái giá thật cao? Hay là sau khi hư vinh ập tới, được thổi phồng tới lâng lâng thì phô bày thực lực của mình?"
"Chúng ta có lần nào xuất phát từ nội tâm mà bằng lòng đi cứu người không?"
"Không có, cho tới bây giờ chúng ta cũng chưa từng coi sinh mạng của những người bình thường rơi vào trong nguy ngập kia ra cái gì, cho nên khi phát hiện bản thân có thể bị thương, chuyện đầu tiên chúng ta làm chính là bảo vệ mình."
Nhưng bọn họ đã quên mất rằng mình là huyền thuật sư, bọn họ tu tập thuật pháp vốn dĩ là vì trảm yêu trừ ma, cứu vớt chúng sinh.
Người bình thường cảm kích, trả thù lao cũng nên là tự phát sau khi bọn họ làm xong mọi chuyện, chứ không phải là thứ ban đầu bọn họ đã đòi hỏi ngay.
"Dường như cho tới tận bây giờ chúng ta chưa từng chủ động ra tay cứu vớt người bình thường, dù có phát hiện ra chỗ kỳ quái nhưng bởi vì không có ai thỉnh cầu chúng ta giúp đỡ cho nên chúng ta cứ khoanh tay đứng nhìn."
"Huyền môn hiệp hội nói tất cả đều phải nghe theo hiệp hội sắp xếp, chúng ta tốt nhất đừng tự mình làm nhiệm vụ để phòng ngừa phát sinh nguy hiểm."
"Nhưng thân là một huyền thuật sư thực sự, rèn luyện bản thân mình trong nguy hiểm vốn chúng là thứ chúng ta nên đối mặt, quy định này đã sai từ đầu."
Đúng vậy, không nói lúc trước, chỉ nói ban đầu hiệp hội huyền môn thành lập có tôn chỉ là phò nguy tế khốn, những huyền thuật sư như bọn họ đều không thiếu tiền, cũng không tham lam tiền của dân chúng bình thường, nếu bọn họ gặp phải tà ma làm loạn có thể nhờ hiệp hội huyền môn giúp đỡ.
Hiệp hội có thể căn cứ tính nghiêm trọng của tình huống mà bọn họ nói, phái những huyền thuật sư có cấp bậc khác nhau đi hỗ trợ.
Nếu bình thường chính bọn họ gặp phải chuyện tà ma làm ác cũng sẽ ra tay trợ giúp.
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào tất cả mọi chuyện đã thay đổi như thế? Dường như tới giờ bọn họ cũng không chú ý điểm này.
Nếu không có so sánh thì có lẽ bọn họ vĩnh viễn không ý thức được chuyện này, nhưng giờ có một ví dụ sống như Bạch Trân Trân sống sờ sờ đặt trước mặt bọn họ, dù bọn họ có muốn làm bộ không trông thấy cũng không được."
Giọng Kỳ Lỗi rất thấp mang theo ý xấu hổ nồng đậm, anh ta khàn giọng mở miệng nói tiếp: "Khi thấy cô ấy vì nghĩa quên thân quay đầu đi cứu linh hồn đứa bé kia, tôi mới phát hiện ra sự vô năng và bỉ ổi của bản thân mình, vậy mà tới tận bây giờ tôi cũng không ý thức được điểm này."
Chúng ta gặp nhiều oan hồn ác quỷ như thế, dù có là ác quỷ hồng y khó giải thích nhất khi đối mặt với trẻ con cũng sẽ sinh ra chút do dự, nhưng chúng ta thì sao đây?"
Lúc bọn họ ở tiểu học của thôn Đào Gia, tới tận bây giờ bọn họ cũng không nghĩ những người bình thường bị tà ma để mắt kia là trẻ con, bọn họ chỉ cố bảo vệ an nguy của bản thân, chỉ vì bản thân sẽ rơi vào nguy hiểm mà không thấy những đứa trẻ kia đau khổ giãy giụa.
Nói tới đoạn này, Kỳ Lỗi đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đỗ Văn Khiết ngồi ở một bên, cô ta cũng giống như vậy, đến quỷ vực ở thôn Đào Gia để cứu người, trước đó bọn họ còn dương dương tự đắc rằng mình đã cứu hai mươi tám đứa trẻ, nhưng bọn họ đã quên mất bởi vì sai lầm của bản thân họ mà đã có sáu mươi hai đứa trẻ mất đi sinh mạng.
"Văn Khiết, tôi hỏi cô, trước khi quỷ vực tan vỡ, chúng ta không cứu được những đứa trẻ kia, thậm chí còn không mang thi thể của chúng ra ngoài... lúc bị cha mẹ chúng chất vấn có phải cô cảm thấy rất oan ức hay không? Sau đó thậm chí còn không muốn đi chiêu hồn giúp bọn họ, để mặc cho linh hồn những đứa trẻ kia tiêu tán trong quỷ vực..."
Câu hỏi này quá mức thẳng thừng, coi như là đã kéo da mặt của Đỗ Văn Khiết xuống, cô ta vốn cũng không vui vẻ lắm, bây giờ lại bị Kỳ Lỗi chất vấn một câu như vậy, lửa giận của Đỗ Văn Khiết cũng đã bốc lên, cô ta thở phì phò nói: "Anh nói tôi làm cái gì? Không phải cùng đi còn có những trưởng lão khác hay sao? Cũng không phải tôi ép các người không được cứu người, giờ lại đổ hết thảy trách cứ lên người tôi, anh có thấy thẹn với lương tâm không?"