Vừa nói, Đỗ Văn Khiết trực tiếp đứng dậy, khuôn mặt cô ta tươi cười như âm trầm như nước: "Bạch Trân Trân nói các người có tin hay không, dù sao tôi cũng không tin, các người bằng lòng để cô ta lừa gạt, tôi không muốn!"
Sau khi để lại những lời này, cô ta xoay người sải bước rời khỏi chỗ này nhưng nhìn bóng lưng của cô ta lại có chút cảm giác chật vật muốn bỏ chạy.
Vương Chiêu là sư huynh của Đỗ Văn Khiết, đương nhiên cũng không tiện tiếp tục ở lại đây, anh ta mượn cớ rời đi, trong phòng khách cũng chỉ còn lại hai người Hách Cầm Vận và Kỳ Lỗi.
Ánh mắt Hách Cầm Vận rơi vào người Kỳ Lỗi, cô thấy anh ta vẫn cau mày, hiển nhiên còn bị lời của Bạch Trân Trân ảnh hưởng, cô thở dài một cái rồi nói: "Kỳ Lỗi, chuyện quá khứ cũng đã qua rồi, so đo nữa cũng không có nghĩa lý gì."
Kỳ Lỗi lức đầu một cái, buồn bã trả lời: "Không phải tôi so đo, chẳng qua là cảm thấy rất đau xót, chúng ta biến thành như bây giờ đương nhiên là có nguyên nhân bên ngoài, nhưng bản thân chúng ta không có sai lầm hay sao?"
Anh ta nói những lời này xong, Hách Cầm Vận cũng không biết nên tiếp lời ra làm sao, chỉ có thể trầm mặc.
Rõ ràng đèn đuốc trong phòng khách sáng choang nhưng hai người họ lại giống như đang chìm người bên trong bóng tối, không thấy được một chút ánh sáng.
Ngay lúc bầu không khí càng ngày càng bị đè nén, Hách Cầm Vận khẽ khàng mở miệng nói: "Đã sai rồi thì sửa đi, chúng ta còn trẻ như vậy, cũng chưa coi là quá muộn."
Lúc Hách Cầm Vận nói những lời này không hề nhìn Kỳ Lỗi, cô ấy giống như đang lầm bầm, hoặc có thể là nói cho Kỳ Lỗi nghe.
"Biết sai thì thay đổi, tâm thiện thì lòng yên, Trân Trân nói cho chúng ta biết những chuyện này chắc cũng cho rằng chúng ta còn có con đường thay đổi."
Biết lỗi rồi thì thay đổi, sửa đổi lại những sai lầm này nhìn chung vẫn tốt hơn đi lên một con đường tối đen?
"Nếu thực sự cảm thấy chúng ta đã không có thuốc nào cứu được thì chắc cô ấy sẽ không nói những chuyện này cho chúng ta, nếu đã nói thì chính là cho rằng chúng ta còn có thể thay đổi."
Đúng vậy, làm sai gì đó không đáng sợ, đáng sợ là biết rõ đã sai nhưng vẫn khăng khăng đi lên con đường đen tối, có làm thế nào cũng không muốn thay đổi.
Thay đổi vĩnh viễn không bao giờ muộn, không phải sao?
Giống như Bạch Trân Trân suy đoán, nếu chỉ nói có tổn thương đối với những người bình thường, những người này có lẽ sẽ không coi trọng, nhưng liên quan đến lợi ích của bản thân thì dù bọn họ không định quan tâm cũng không được.
Ngay cả Đỗ Văn Khiết cũng như vậy, sau khi rời khỏi nhà Hách Cầm Vận, cô ta cũng thương lượng cùng với Vương Chiêu.
"Anh nói liệu Bạch Trân Trân có đang lừa gạt chúng ta hay không?"
Giọng Vương Chiêu rất là nghiêm túc: "Bất kể cô ta có lừa gạt chúng ta hay không thì chúng ta cũng phải bẩm báo sư phụ và các vị trưởng lão."
Tình hình bây giờ đã rất nghiêm trọng rồi, hai năm nay, những sư huynh sư tỷ kết hôn trong sư môn cũng không sinh ra những đứa trẻ có thiên phú.
Phải biết nếu hai vợ chồng đều là huyền thuật sư thì xác suất sinh ra những đứa trẻ có thiên phú là tám mươi phần trăm, sinh ra những đứa trẻ có thiên phú là chuyện bình thường, những đứa trẻ không có thiên phú ngược lại là số ít.
Nhưng hai năm gần đây, những cặp vợ chồng trong sư môn chưa từng sinh ra đứa trẻ có thiên phú.
Nếu một hai trường hợp như vậy thì còn có khả năng là do người khác hạ độc thủ, nhưng nếu tất cả mọi người đều như vậy, vậy không có khả năng là do người ngoài hạ độc thủ.
Nói tới đoạn này, biểu cảm trên mặt Vương Chiêu càng nghiêm túc hơn: "Không nói những cái khác, nếu thực sự giống như Bạch Trân Trân nói, có người dùng toàn bộ Hương Giang làm nền trận, bản thân chúng ta là một thành viên trong trận pháp thì rất khó phát hiện."
Trước đó bọn họ cũng cho là linh khí suy kiệt, tiến vào thời đại mạt pháp cho nên mới dẫn đến cục diện như bây giờ.
Nhưng nếu bây giờ phát hiện còn có những khả năng khác, mọi người đương nhiên mọi người phải nắm bắt tất thảy bằng mọi giá.
"Lúc trước Bạch Trân Trân lặng lẽ âm thầm, vẫn luôn là một nhập liệm sư bình thường, chúng ta không tra được lai lịch cụ thể của cô ấy, nhìn cô ấy giống như một người bình thường."
Nhưng có nhiều công đức lực như vậy sao có thể là một người bình thường thôi?
Cô có thể mai phục nằm vùng trong thế giới của người bình thường, trước giờ đều tập trung điều tra chân tướng của việc linh khí suy kiệt.
Bạch Trân Trân cùng với gia tộc lánh đời sau lưng cô ấy nhất định có phương pháp giữ mình, có điều chắc bọn họ cũng cảm thấy truyền thừa của huyền môn không nên bị đứt đoạn vào lúc này cho nên mới cố ý nhắc nhở.