Mặc dù Đỗ Văn Khiết vẫn vô cùng mất hứng, mặc dù cô có chút trẻ con nhưng lúc mấu chốt vẫn rất đáng tin.
"Vậy chúng ta quay về nói với sư phụ."
Sau khi Kỳ Lỗi và Hách Cầm Vận tách nhau ra, hai người cũng lần lượt trở lại gia tộc của mình bẩm báo những chuyện này.
Toàn bộ huyền môn Hương Giang vì Bạch Trân Trân mà lặng lẽ phát sinh biến hóa một phen.
Mà Bạch Trân Trân đang ở chỗ thuộc về tâm bão cũng không thèm để ý chuyện lần này.
Mọi người đều là người trong cuộc, đương nhiên là phải dành ra một phần sức lực của mình, cô một mình đánh boss lại để cho những người khác đi theo sau hái đào, cô không vô tư như thế.
***
Sau khi tiễn đám người kia đi, tâm trạng của Bạch Trân Trân rất thoải mái, cô cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô biết đám người kia đều là người thông minh, nếu đã là người thông minh vậy phải biết lựa chọn như thế nào là tốt nhất.
Cô ngâm nga đi vào phòng tắm, tắm rửa thật kỹ càng rồi mới quay về giường nghỉ ngơi.
Lần này ngược lại không có người không có mắt chạy tới quấy rầy giấc ngủ của cô, Bạch Trân Trân thư thái sung sướng ngủ thăng tới khi trời sáng choang.
Thức dậy vệ sinh cá nhân xong xuôi, thắp hương cho Đường Bảo xong, Bạch Trân Trân liền chuẩn bị đi làm.
Trước khi chuyện còn chưa được giải quyết hoàn toàn thì vẫn phải đi làm, dù sao Bạch Trân Trân bây giờ đóng vai một nhân vật không biết gì cả, là đứa bé ngoan chỉ tin tưởng người yêu cũ của sư phụ, cũng không thể làm thiết lập nhân vật sụp đổ.
Có điều khi Bạch Trân Trân đi thang máy xuống dưới nhà lại nhìn thấy một chiếc xe quen mắt xuất hiện cách đó không xa.
Bạch Trân Trân mặt không đổi sắc bước đi, coi như bản thân mình không nhìn thấy gì cả.
Có điều chủ nhân chiếc xe hiển nhiên không muốn để Bạch Trân Trân làm một người mù mở mắt, đối phương trực tiếp xuống xe sau đó chặn trước mặt Bạch Trân Trân.
Ánh mắt Bạch Trân Trân nhìn về phía bàn tay trống rỗng của đối phương, cô nhíu mày, cười hỏi một câu: "Anh Trần, hôm nay không có bữa sáng tình yêu sao?"
Trần Huân không ngờ Bạch Trân Trân sẽ nói như vậy, anh có chút sửng sốt, đôi môi mấp máy như muốn giải thích chuyện gì đó.
Có điều Bạch Trân Trân lại chẳng có kiên nhẫn để nghe, cô khoát tay một cái với đối phương, lạnh nhạt mở miệng nói: "Được rồi được rồi, tôi biết vốn dĩ anh cũng không có cảm tình gì với tôi, trước đó cùng lắm chỉ vì ngại mặt mũi chú Cầu nên mới làm bộ như có ý gì đó với tôi."
Trên thế giới có rất nhiều thứ có thể giả vờ, ví dụ như thâm tình, ví dụ như si tình, nhưng những cái này có thể giả vờ, nhưng yêu thì không thể.
Có lẽ bản thân Trần Huân cũng không phát hiện mỗi lần anh giả bộ thành dáng vẻ thâm tình thật thà, trong đôi mắt khi nhìn Bạch Trân Trân cũng không có tình yêu.
Không có tình yêu mà muốn giả thành dáng vẻ thâm tình thật thà, nếu nói không có mờ ám thì ngay cả quỷ cũng không tin.
Trần Huân cũng không vì những lời Bạch Trân Trân nói mà nảy sinh những cảm xúc khác, anh ta nhìn Bạch Trân Trân, sau khi cởi bỏ dáng vẻ thâm tình cố ý diễn, toàn thân trông còn thư thái hơn trước không ít.
"Cô Bạch, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
Bạch Trân Trân lắc đầu: "Không thể, giữa tôi với anh cũng không còn gì để nói."
Nói xong, Bạch Trân Trân đi vòng qua Trần Huân, tiếp tục bước về phía trước nhưng sau khi cô đi ra ngoài mấy bước, giọng Trần Huân vọng tới từ đằng sau lưng cô.
"Tối hôm qua tôi biết em ở trong đó."
Bước chân của Bạch Trân Trân ngay cả khựng lại cũng không có, biết thì biết, chỉ cần cô không bị bắt tại chỗ thì cô có thể không thừa nhận.
Trần Huân: "..."
Anh ta không ngờ mình đã nói như vậy rồi mà Bạch Trân Trân vẫn không quay đầu lại, điều này khiến Trần Huân cảm thấy có chút thất bại.
Nhưng nhìn bóng lưng đong đưa xinh đẹp của Bạch Trân Trân, Trần Huân lại cảm thấy cô bây giờ có mị lực muốn chết.
Bạch Trân Trân không ra chiêu theo lẽ thường khiến cho Trần Huân có chút sưng sốt, có điều anh ta phản ứng lại rất nhanh sau đó rảo bước đuổi kịp Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, tôi chuẩn bị rời khỏi Hương Giang."
Bước chân của Bạch Trân Trân vẫn không có ý định dừng lại, dường như còn đi nhanh hơn trước đó một chút giống như sợ bị Trần Huân dây dưa.
Trần Huân: "..."
Mặc dù đã kịp chuẩn bị từ sớm nhưng bây giờ Bạch Trân Trân như thế này khiến anh ta cảm thấy có chút yếu ớt.