Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 1162 - Chương 1162:

 Chương 1162: Chương 1162: Chương 1162:

Biết những thứ chỉ liên quan tới chuyện bên ngoài này không thể nào khiến Bạch Trân Trân dừng bước, cuối cùng Trần Huân cũng nói ra điểm mấu chốt nhất.

"Cô Bạch, sinh nhật tôi là ngày mùng ba tháng chín, âm lịch là mười lăm tháng bảy, tiết trung nguyên."

"Cha tôi muốn để tôi ở Hương Giang qua ngày sinh nhật nhưng tôi không muốn ở nơi này nữa."

Anh đuổi kịp Bạch Trân Trân, đi sóng vai với cô, dù Bạch Trân Trân không phản ứng lại anh nhưng anh vẫn tiếp tục nói.

"Còn sống đối với tôi là một chuyện rất thống khổ, tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa, cô Bạch, có lẽ em cũng không tin theo lời tôi nhưng tôi vẫn phải nói cho em biết tôi từ bỏ rồi."

"Hạ Triêu Yến, Tần Gia Văn, Trần Huân, bọn họ cũng từ bỏ rồi."

Khi Trần Huân nói ra hai cái tên Hạ Triêu Yến và Tần Gia Văn, bước chân Bạch Trân Trân ngừng lại, cô quay đầu nhìn về phía Trần Huân sau đó cô thấy đối phương dùng đôi mắt mà mình luôn cảm thấy rất xinh đẹp để nhìn mình.

"Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi sao?"

Lần này Bạch Trân Trân trầm mặc rất lâu, sau đó cô mới nói: "Cách đây không xa có một quán café ngoài trời, tới đó đi."

Vừa nói Bạch Trân Trân vừa bổ sung thêm một câu: "Tôi không tin tưởng anh lắm, đi những chỗ khác tôi sợ anh có chiêu trò gì khác."

Trần Huân cười khổ rồi gật đầu đồng ý.

Cảnh vật trong quán café ngoài trời đương nhiên không đến nỗi nào, có điều cũng không có nhiều người sáng sớm tới đây uống café, ngồi ở chỗ ngoài trời lại càng không nhiều, hai người nhanh chóng tìm được vị trí thích hợp.

Tùy ý gọi hai ly café và bánh ngọt, Bạch Trân Trân khoan thai chậm rãi ăn, Trần Huân cũng không ăn cái gì mà chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Trân Trân, nếu không phải người biết tất thảy chuyện này sợ rằng sẽ cho là hai người có quan hệ yêu đương.

Bạch Trân Trân ăn no uống đủ, ngẩng đầu nhìn Trần Huân một cái, cô dùng muỗng cà phê gõ một tiếng lên đồ sứ trắng đặt trên khay, tiếng va chạm thanh thúy hấp dẫn sự chú ý của Trần Huân.

"Nên nói thì nói, nên đi thì đi, đừng làm bộ làm tịch ở đây, nhìn chướng mắt."

Trần Huân cười khổ một tiếng, anh ta bưng ly lên nhấp một hớp, café không cho thêm đường rắt đắng, nhưng vẫn kém nỗi lòng của Trần Huân.

"Cô Bạch, chuyện cha tôi đã làm ra tôi thực sự xin lỗi, tôi..."

Bạch Trân Trân giơ tay lên ngăn không cho anh ta nói tiếp, cô ngoẹo đầu, mặt đầy vẻ khó hiểu nhìn về phía Trần Huân: "Không phải anh nói chuyện của Hạ Triêu Yến và Tần Gia Văn sao? Kéo cha anh vào làm gì?"

Trần Huân: "... không phải em đã biết rồi sao?"

Bạch Trân Trân lắc đầu, thản nhiên nói: "Tôi không biết cái gì cả, anh cho là tôi biết cái gì? Cha anh cái gì... chẳng lẽ cha anh là chú Cầu?"

Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa vỗ bàn một cái, lộ ra biểu cảm bừng tỉnh, hiểu ra mọi thứ: "Tôi cứ nói không biết sao trước đó chú Cầu đối xử với như con gái ruột nhưng kết quả lại giới thiệu đối tượng hẹn hò cho tôi, nhưng mọi chuyện lại lấy anh làm đầu, tình cảm như anh mới là con trai của chú Cầu, rất nhiều chuyện có thể hiểu được."

Trần Huân: "Chú ấy không phải cha tôi."

Bạch Trân Trân hỏi ngược lại ngay sau đó: "Chú ấy không phải cha anh, vậy ai là cha anh?"

Trần Huân trả lời: "Cha tôi là..."

Chỉ có điều cái tên ấy vòng một vòng quanh miệng Trần Huân nhưng anh vẫn không nói ra lời, anh sửa câu nói.

"Cô Bạch, những chuyện này cũng không quan trọng, em không biết cũng tốt, cha tôi thực sự đã làm rất nhiều chuyện sai lầm nhưng làm vậy cũng là vì tôi, người ngoài có thể chỉ trích ông ấy chứ tôi không thể."

"Tôi không có cách nào để có thể ngăn cản ông ấy mắt thêm lỗi lầm, cho nên tôi chỉ có thể rời đi, có lẽ sau khi tôi rời đi thì tất cả mọi thứ sẽ chấm dứt..."

Trần Huân vừa nói vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, anh ta nhìn xoáy sâu vào Bạch Trân Trân, sau đó xá một cái với cô.

"Cô Bạch, rất xin lỗi, tôi xin lỗi em vì những sai lầm của cha tôi, tôi biết như vậy cũng không thể nào đền bù cho em nhưng xin em hãy nhận sự áy náy của tôi."

Nhìn Trần Huân như vậy, biểu cảm trên mặt Bạch Trân Trân dần trở nên nghiêm túc.

Thành thật mà nói, thực ra Bạch Trân Trân có chút thất vọng.

Cô cho rằng Trần Huân đến tìm cô sẽ nói một vài điều có tính thực chất, kết quả đôi co nửa ngày nhưng cũng anh không nói một cái gì có chút tác dụng.

Nhìn anh có vẻ chân thành nhưng sau lưng lại ẩn giấu vô số dối lừa, chút lừa dối này cứ vòng này nối vòng kia, chỉ vì muốn dẫn cô vào tròng mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment