Bạch Trân Trân lắc đầu một cái xách túi đứng lên.
"Anh Trần, anh theo đuổi tôi quả thực khiến tôi rất khổ não, tôi không quen cha anh, tôi cũng không biết ông ta đã làm những gì, lời xin lỗi của anh với tôi mà nói không có chút ý nghĩa nào."
"Lời xin lỗi không có ý nghĩa tôi sẽ không nhận đâu, anh Trần, anh tự thu xếp cho ổn thỏa đi."
Nói xong Bạch Trân Trân kiên quyết xoay người rời khỏi chỗ này, bỏ rơi Trần Huân ở sau lưng.
Trần Huân nhìn Bạch Trân Trân xoay người rời đi không chút do dự, vốn đã chuẩn bị một bụng lời giờ lại không có chút đất dụng võ nào.
Anh ta cười khổ lắc đầu một cái, vừa liếc nhìn hướng Bạch Trân Trân rời đi, xoay người đi về phía khác.
Không lâu sau, hội trưởng hiệp hội huyền môn nhận được một thư nặc danh đóng kín, trên đó còn viết một hàng chữ.
Đảo nhỏ, Trần Huân, dò xét vào sâu có điều ngạc nhiên.
Không nói sau khi trưởng lão hiệp hội huyền môn nhận được phong thư này có động thái gì, Bạch Trân Trân gửi thư nặc danh xong tan việc gặp được một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi ở cửa nhà mình.
"Cô chính là Bạch Trân Trân đúng không? Quả nhiên dáng dấp rất đẹp, chào cô, làm quen một chút tôi tên là Tôn Tuệ Yến, là đại sư tới từ đại lục."
Bạch Trân Trân: "... Hả?"
Cô mời người vào cửa rồi mới từ miệng Tôn Tuệ Yến biết được tại sao cô ấy phải tới chỗ này.
"Là hai người bạn của cô nhờ người mời tôi tới, nói cô gặp phải phiền toái, có thể còn có liên quan tới huyền thuật sư ở Hương Giang, bọn họ sợ một mình cô đối phó không được nên cố ý mời tôi tới giúp."
Sau khi biết người đứng sau màn mà Bạch Trân Trân phải đối phó có thể là người trong huyền môn của Hương Giang, Ông Tấn Hoa phải làm phiền Từ Phong tìm người cô gả xa tới đại lục để hỗ trợ, mời đại sư từ đại lúc tới giúp Bạch Trân Trân.
Ông Tấn Hoa và Từ Phong đều cảm thấy dù người đứng sau màn đó có bản lĩnh thông thiên như thế nào thì thế lực của đối phương cũng chỉ bao trùm toàn bộ Hương Giang mà thôi.
Nhưng đại sư được mời từ đại lục tới thì không như vậy, Từ Phong phải kính nhờ Từ Ái Hoa mới có thể mời đại sư đáng tín niệm tới giúp.
"Tôi chính là đại sư đáng tín nhiệm đó, truyền nhân đời thứ một trăm lăm mươi hai của Long Hổ sơn."
Tôn Tuệ Yến nói, chưởng môn nhân của thế hệ này là cha cô ấy, lấy thân phận địa vị của cô ấy, muốn thuê cô ấy cũng phải tự xem có khả năng đó không.
Tôn Tuệ Yến giới thiệu mình xong mở miệng hỏi thăm một câu.
"Đúng rồi, hai người bạn kia của cô cũng không nói rõ rốt cuộc cô gặp phải phiền toái gì?"
Bạch Trân Trân mỉm cười hỏi: "Cô Tôn, cô không nhìn ra được sao?"
Tôn Tuệ Yến nhướn mày: "Cô làm thế này là đang kiểm tra tôi?"
Dù cô ấy đã lấy chứng cứ ra nhưng Tôn Tuệ Yến cũng biết Bạch Trân Trân không tin tưởng hoàn toàn.
"Thử tôi có đúng không? Chuyện nhỏ, cô viết chữ cho tôi xem một chút."
Bạch Trân Trân quen tay viết ra một chữ bình.
Tôn Tuệ Yến nhướn mày: "Cô không viết chữ phồn thể à? Không phải người Hương Giang đều viết chữ phồn thể hay sao?"
Bạch Trân Trân nghiêm mặt trả lời: "Chữ bình chưa từng bị đơn giản hóa, chữ bình giản thể hay phồn thể đều là một chữ."
Tôn Tuệ Yến cười một tiếng: "Thì ra là như vậy, tôi cũng coi như có kiến thức rộng."
Vừa nói, ánh mắt Tôn Tuệ Yến vừa dừng lại trên chữ bình mà Bạch Trân Trân viết.
"Chữ bình ngũ hành thuộc thủy, đoán chữ là lành, nếu hỏi kĩ ra thì căn cứ vào hình chữ tiểu triện bên trên chữ bình, tòng vu, tòng bát."Vu" tức là gặp trở ngại mà có thể vượt qua,"bát" là ý chia ra, khí việt quá nhi năng phân tán, ý là những chuyện cô trải qua dù gặp trở ngại trắc trở nhưng đều có thể vượt qua bình an."
Vừa nói, Tôn Tuệ Yến vừa cẩn thận quan sát mặt mũi Bạch Trân Trân một chút, cô lại nói: "Thiên đình cô đầy đặn, sống mũi cao ngất, chính là tướng có phúc vận, có điều vết sẹo chỗ trán đã phá hư tướng phúc vận này."
Nói qua nói lại, giọng Tôn Tuệ Yến dần trở nên nghiêm túc hơn: "Nếu tôi không nhìn lầm thì mạng cô đã từng bị người khác cướp đoạt, lại bởi vì mạng của cô là kim mộc sinh, nếu kim vận bị đoạn tuyệt thì mộc vận xúc tiến..."
Ngón tay của Tôn Tuệ Yến nhanh chóng bấm xong, miệng cô ấy lẩm bẩm mãi, lúc cô tính toán đo lường, khí tức quanh thân Tôn Tuệ Yến cũng theo đó phát sinh thay đổi, khí thế toàn thân cũng phát sinh biến hóa.
Trước đó cô ấy giống như một cô gái nhỏ tùy tiện không tim không phổi nhưng vào giờ phút này, ngón tay cô ấy nhanh như chớp ảnh, biểu cảm nghiêm trọng, toàn thân tản ra một loại cảm giác nghiêm nghị không thể mạo phạm.