Nói tới đoạn này, trong mắt Tôn Tuệ Yến đã có ánh nước.
"Khi đó mọi người trong huyền môn chỉ muốn cứu chúng sinh chứ không thèm để ý bản thân sẽ như thế nào, bọn họ bằng lòng dùng thân thể, linh hồn, khí vận, công đức của mình làm vật hiến tế, cứu lê dân bách tính trong thiên hạ."
Lúc đó cũng không có ai cưỡng ép bọn họ, cũng chẳng có ai khăng khăng là bọn họ phải đi cứu lê dân chúng sinh, dù sao bọn họ cũng là huyền thuật sư, đương nhiên sẽ có cách để không bị tước đoạt khí vận, nếu như bọn họ bằng lòng hoàng quyền quý tộc cũng sẽ vui vẻ tôn sùng bọn họ như khách quý.
Nhưng bọn họ lại không muốn thấy cảnh trăm họ rơi vào dầu sôi lửa bóng nên hết mình vì nghĩa để tham gia phá trận.
Bởi vì bọn họ cũng biết rõ trước khi bản thân trở thành huyền thuật sư thì cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, người thân cha mẹ của bọn họ có rất nhiều người cũng chỉ là người thường.
Có thể bọn họ không bị tước đoạt khí vận nhưng cha mẹ người thân của bọn họ sao có thể thoát được?
"Ông cố của tôi cùng với tất cả huyền thuật sư đời đó đều đi tham gia hành động phá trận, nếu không phải ông nội tôi lúc đó còn bé thì ông cũng phải đi..."
Bọn họ cũng biết rất rõ phá trận pháp này cần phải trả cái giá đắt như thế nào nhưng bọn họ vân vì nghĩa quên thân, một vài gia tộc tông môn còn điều động toàn bộ, trong hàng ngũ còn có rất nhiều huyền thuật sư trẻ tuổi chỉ mười ba mười bốn, bọn họ vốn chỉ là người bình thường, bọn họ cũng từng trải qua cuộc sống của người bình thường.
"Chúng ta đã thoát ly ra được nhưng có nhiều người giống như chúng ta phải trải qua cuộc sống không bằng heo chó, nếu dùng sức lực mỏng manh của chúng ta mà có thể đổi lấy cuộc sống tương lai hạnh phúc cho bọn họ thì chúng ta can tâm tình nguyện."
Vô số huyền thuật sư người trước ngã xuống, người sau tiến lên đánh phá trận pháp đó, bọn họ giữ được sơn xuyên tứ hải, giữ được lê dân bách tính nhưng chính bọn họ lại bỏ mình.
Nói qua nói lại, Tôn Tuệ Yến nhắm hai mắt, ép nước mắt đã vọt tới hốc mắt quay trở lại.
Cô nói cho Bạch Trân Trân hay trên sách sử huyền môn ở đại lục có tên, môn phái của bọn họ, nơi môn phái của bọn họ từng tồn tại cũng được lập phong bia, kỷ niệm chiến công của bọn họ.
Hàng năm đến ngày kỉ niệm bọn họ hiến tế, huyền môn cũng sẽ tổ chức cho huyền thuật sư đi chiêm bái bọn họ.
"Huyền môn Hương Giang năm đó cũng có rất nhiều huyền thuật sư đi, sao bây giờ bọn họ lại thành cái bộ dạng này..."
Những năm gần đây vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà huyền môn đại lục và Hương Giang cắt đứt liên lạc, có điều Tôn Tuệ Yến cảm thấy mọi người vốn là đồng tông đồng nguyên, dù có phương hướng phát triển khác nhau thì những chuyện này cũng không nên bị lãng quên.
"Rất tốt, thực sự rất tốt, Đường Thuận Diên đó thực sự đúng là hay ho, ban đầu hoàng triều lấy sơn xuyên tứ hải làm nền trận, coi lê dân bách tính như vật hiến tế, ông ta cũng bắt chước chuẩn bị đổi cả Hương Giang thành hoàng triều hơn một trăm năm trước đúng chứ?"
Nói qua nói lại, hỏa khí của Tôn Tuệ Yến lại bốc lên phừng phừng, bây giờ huyền thuật sư ở Hương Giang đã bị dạy hư, sớm đã không còn nhiệt huyết của những huyền thuật sư năm đó, vì lê dân bách tính mà bằng lòng dâng hiến tất thảy, vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ.
"Đúng là hay ho thật, cái tốt không học cứ thích học cái xấu đúng không? Bây giờ đã là năm 1990. thực sự cho rằng bây giờ còn có thể làm như vậy sao?"
Thấy Tôn Tuệ Yến giận tới mức muốn xoắn lên tận trời, Bạch Trân Trân vội vàng lên tiếng an ủi tâm trạng cô ấy, chỉ có điều lần này sự trấn an của Bạch Trân Trân cũng chẳng hiệu quả được bao nhiêu.
Tôn Tuệ Yến nhắm mắt giống như đang áp chế cơn giận của mình, có điều hiển nhiên là hiệu quả áp chế của cô ấy không được tốt cho lắm, cuối cùng vẫn không kìm nén được lửa giận.
"Trân Trân, tôi vốn cho rằng sự việc lần này rất đơn giản, không thể ngờ cũng đã 1995 rồi mà còn có người khôi phục cái thứ kia, chuyện này không phải cái mà một mình tôi có thể giải quyết được, cô không ngại nếu tôi điều động người chứ?"
Bạch Trân Trân: "... hả?"
Rốt cuộc tại sao đề tài lại nhảy tới cái đoạn này rồi?