Tôn Tuệ Yến lại hiểu sai ý của Bạch Trân Trân, cô ấy khoát tay một cái rồi nói: "Được rồi, coi như cô để bụng thì cũng không được, đây không phải chuyện của cá nhân cô mà là chuyện liên quan tới toàn bộ huyền môn, nếu như tôi không quan tâm tới thì sau khi trở về liệt tổ liệt tông đội bài vị sống dậy mà đánh tôi mất!"
Vừa nói, Tôn Tuệ Yến vừa hùng hùng hổ hổ chạy ra ngoài sân thượng, cô ấy rút điện thoại di động ra bắt đầu bấm một dãy số.
Bạch Trân Trân: "..."
Bạch Trân Trân có thể thông cảm cho tâm trạng của Tôn Tuệ Yến lúc này, cho nên cô cảm thấy bất kể mình nói cái gì cũng có chút không được thích hợp cho lắm, vì vậy cô dứt khoát ngoan ngoãn ngậm miệng, không nói một câu gì.
Tôn Tuệ Yến đứng bên kia đã liên lạc với cha mình, nói hết tình hình bên Hương Giang cho đối phương nghe.
"Cha, chuyện chính là như thế đấy, trước đó con còn cảm thấy một mình con có thể làm được, nhưng bây giờ con không cảm thấy như vậy nữa, một mình con nhất định không giải quyết được."
"Cha hãy nghĩ cách đi, gọi nhiều người tới một chút, huyền môn Hương Giang đã thối um cả rồi, trông cậy vào huyền thuật sư ở chỗ này thì chẳng bằng cha trông cậy vào con gái yêu của cha đại sát tứ phương."
"Con không nói đùa với cha đâu, ngay cả sách sử huyền môn mà bọn họ cũng có thể thay đổi, sự kiện huyền thuật sư anh dũng cứu mạng chúng sinh hơn một trăm năm trước còn không viết, đó là những thành phần gì còn cần con phải nói sao?"
Ở thời điểm hiện tại, tiền nói chuyện điện thoại giữa Hương Giang và đại lục cơ bản đều tính theo giây, nhưng Tôn Tuệ Yến đang thở hổn hển nào có quan tâm tốn tiền hay không.
Chuyện này cũng rất lớn, hơn nữa còn chưa có gì lớn như vậy, cũng chưa phải chuyện cô ấy có thể tự mình xử lý, đương nhiên cô ấy phải đi tìm cha mình rồi.
Không biết bên kia đã nói những gì nhưng mắt thường có thể thấy tâm trạng của Tôn Tuệ Yến đã khá hơn.
"Được, con biết rồi, vậy con chờ tin tức của cha, hy vọng cha sẽ không khiến con thất vọng."
Nói xong, Tôn Tuệ Yến cúp điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn thời gian một cái, phát hiện thời gian trên đồng hồ đã trôi qua hai mươi phút, khóe miệng Tôn Tuệ Yến giật một cái, cô ấy che ngực mình, người nhũn ra.
Bạch Trân Trân thấy cô ấy như vậy, nhất thời bị dọa cho giật mình, cô nhanh chóng chạy tới mở miệng hỏi.
"Yến Yến, cô bị sao thế này? Cô đừng dọa tôi nhé..."
Bạch Trân Trân thực sự sợ Tôn Tuệ Yến xảy ra chuyện gì, có điều đối phương lấy lại sức rất nhanh, cô ấy mở mắt nhìn Bạch Trân Trân, uể oải đáp lời: "Tôi gọi điện thoại hai mươi phút, phí điện thoại đắt như cướp, tôi sợ tháng sau phải ăn trấu..."
Bạch Trân Trân: "..."
Vốn cô còn cho rằng Tôn Tuệ Yến xảy ra chuyện gì, hóa ra là vì chuyện này, Bạch Trân Trân thở dài một cái, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ, sau đó cô khom người đỡ đối phương từ dưới đất lên.
"Cô nói cô đó..."
Cũng may Tôn Tuệ Yến cũng không ngơ ngẩn quá lâu, chỉ trong chốc lát cô ấy lại sinh long hoạt hổ.
"Đây là lần đầu tiên tôi tới Hương Giang, nghe nói nơi này còn sầm uất hơn đại lục nhiều, hay là cô dẫn tôi đi dạo một chút?"
Bạch Trân Trân có chút kinh ngạc nhìn cô ấy: "Lúc này rồi mà cô còn có tâm trạng đi dạo phố?"
Trước đó còn vô cùng lo lắng, giờ đã tỉnh táo, lại còn nói muốn đi dạo phố, sao tâm trạng của cô ấy có thể biến hóa như xe vượt núi vậy nhỉ?
Bạch Trân Trân cảm giác bản thân có chút không theo kịp được.
Tôn Tuệ Yến thẳng thắn nói: "Tại sao lại không có tâm trạng? Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, lo âu như vậy làm gì chứ?"
"Có phải cô đang lo lắng chuyện trận pháp đúng không? Cô đừng lo lắng, ban đầu lúc hoàng triều làm trận pháp đó đã hy sinh không ít dân chúng, tà thuật sư cũng chết không ít, cộng thêm khí vận của bọn chúng khi ấy hưng thịnh, làm chủ cả vận nước nên trận pháp mới có thể bố trí thành công."
Dù Đường Thuận Diên có mạnh hơn nữa thì cũng không có khả năng lợi hại hơn cả hoàng triều ngày trước.
"Hơn nữa, ở thời đại đang phát triển, khoa học đang phát triển, bây giờ không giống ngày trước, tùy tiện muốn sửa chỗ nào là có thể sửa chỗ đó, cô cho rằng chính phủ Hương Giang ăn chay sao?"
Bạch Trân Trân: "..."
Bố trí trận pháp kiểu này chắc chắn không đơn giản, hơn nữa ngoại trừ tâm trận còn cần nền trận, dù Đường Thuận Diên có bản lĩnh thông thiên thì cũng không thể nắm giữ toàn bộ Hương Giang.
Nếu ông ta thực sự lợi hại như vậy thì vị trí tổng đốc Hương Giang đã sớm đổi thành ông ta rồi, ông ta còn phải lén lén lút lút như một con chuột thối trong cống ngầm hay sao?
Bạch Trân Trân: "..."