Lời Tôn Tuệ Yến nói không khác những gì Bạch Trân Trân nghĩ trước đó là bao, huyền môn suy thoái, đây là khuynh hướng chủ đạo, theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, rất nhiều chuyện đều không nhất định phải nhờ huyền thuật sư tới hỗ trợ.
Khoa học kỹ thuật phát triển, văn minh tiến bộ, tạo thuận lợi cho mọi phương diện, tác dụng mà các huyền thuật sư có thể tạo ra được cũng càng ngày càng nhỏ hơn.
Ngay cả Hương Giang có không khí phong kiến nồng nặc cũng không biến huyền môn thành chủ lưu, tới tận bây giờ, sự tồn tại của huyền thuật sư vẫn không được truyền thông dòng chính cho phép, chuyện này cũng đã đủ để nói rõ vấn đề.
Tôn Tuệ Yến vỗ bả vai Bạch Trân Trân một cái, nghiêm túc nói: "Trân Trân, cô cẩn trọng, dùng toàn bộ Hương Giang làm nền trận, hiến tế khí vận của toàn bộ lê dân bách tính Hương Giang, cô cảm thấy trừ đám người huyền môn kia ra, người để ý nhất sẽ là ai?"
Tôn Tuệ Yến nói khiến Bạch Trân Trân thông suốt tất cả, trước đó cô vẫn mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ quên chỗ nào đó, nhưng cũng không hề nghĩ sâu vào vấn đề, lời Tôn Tuệ Yến nói hôm nay lại khiến Bạch Trân Trân hiểu ra.
Cô dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Tôn Tuệ Yến: "Ý cô là để tôi đi tìm chính phủ Hương Giang?"
Vừa nói, Bạch Trân Trân lại bắt đầu trở nên nóng nảy: "Nhưng tôi nên nối như thế nào mới có thể khiến bọn họ tin tưởng tôi bây giờ? Dù sao sự tình nghiêm trọng, nếu tôi không lấy ra được chứng cứ thì chưa chắc bọn họ có thể tin tưởng tôi, tôi phải nghĩ cách mới được..."
Mát thấy đôi lông mày xinh đẹp của Bạch Trân Trân nhíu lại, phần giữa hai lông mày cũng co lại thành hình chữ xuyên, Tôn Tuệ Yến đi tới, vỗ bả vai Bạch Trân Trân một cái.
"Có phải cô đã quên mất chuyện tôi vừa nói rồi không?"
Bạch Trân Trân nháy mắt một cái, khó hiểu nhìn về phía Tôn Tuệ Yến.
Đối phương cười một tiếng với cô, lắc lắc điện thoại di động của mình: "Không phải vừa rồi tôi đã nói với cô rồi sao? Tôi điều người, nếu cô nói với chính phủ Hương Giang chưa chắc người ta đã tin tưởng, nhưng nếu là những bộ phận khác nói thì chưa chắc người ta không tin."
Bạch Trân Trân: "..."
Chuyện này dính tới lĩnh vực mà Bạch Trân Trân không biết, dù sao cô cũng không có chỗ dựa, là "công ty một thành viên", tất cả mọi chuyện đều phải tự mình tính toán.
Như bây giờ, Bạch Trân Trân lại có cảm giác như mình đang ôm đùi vàng quá khổ, cô chẳng cần suy tính, chỉ cần đàng hoàng đi theo đối phương là được.
Loại cảm giác nằm thôi cũng thắng này đúng là khiến người ta cảm thấy toàn thân thoải mái, khó trách nhiều người thích làm cá muối như vậy, cảm giác nằm thôi cũng thắng quá tốt.
"Chẳng lẽ cô không nghi tôi nói dối?"
Bạch Trân Trân trầm mặc một hồi rồi mở miệng hỏi.
Tôn Tuệ Yến cười một tiếng, vô cùng tự tin nói: "Tôi tin tưởng năng lực của mình, cô sẽ không lừa dối tôi."
Nếu ngay cả chuyện này cũng không nhìn nhận được rõ ràng thì người thừa kế Long Hổ sơn là cô cũng quá "nước".
Công đức kim quang trên người Bạch Trân Trân chính là bảng hiệu tốt nhất, có chiêu bài này ở đây thì sao còn có những vấn đề khác được chứ?
Được người như vậy toàn tâm toàn ý tín nhiệm, Bạch Trân Trân cảm thấy lòng mình ấm áp, cô không khống chế được tâm trạng của bản thân, đưa tay ra ôm Tôn Tuệ Yến một cái.
"Yến Yến, cảm ơn cô."
Tôn Tuệ Yến cười ôm lấy cô: "Khách khí một chút, không vì những cái gì khác, chỉ vì hai trăm triệu cô quyên góp thì tôi cũng sẽ không bạc đãi cô, đúng không?"
Sau khi dây dưa một hồi, Tôn Tuệ Yến vỗ bả vai Bạch Trân Trân một cái, trong giọng nói lộ ra vài phần chế nhạo.
"Thời gian không còn sớm nữa, cô nhất định phải lãng phí thời gian ở đây với tôi sao? Tôi muốn đi ra ngoài dạo một vòng, cô cùng đi với tôi chứ."
Lúc này Bạch Trân Trân mới bớt cảm xúc, gật đầu cười, cô bảo Tôn Tuệ Yến cùng đi thay quần áo, sau đó dắt Tôn Tuệ Yến với lối ăn mặc hoàn toàn đổi mới ra khỏi cửa.
Tôn Tuệ Yến kéo cái váy giữ nhiệt ngắn tới mức quá đáng trên người mình một cái, nói: "Nếu cha tôi nhìn thấy tôi mặc thành cái dáng vẻ quỷ quái này, nhất định sẽ đánh chết tôi."
Nghe cô ấy nói như vậy, trong mắt Bạch Trân Trân có thêm vài phần lo âu: "Nếu không tôi đổi cho cô cái khác nhé?"
Sao cô lại quên mất nhỉ? Đại lục bây giờ đúng là kém hơn Hương Giang, ăn mặc cũng bảo thủ hơn một chút, kiểu ăn mặc cô gái nóng bỏng này với Tôn Tuệ Yến mà nói quả thực hơi vượt mức quy định.
Nhưng vừa nói những lời này ra khỏi miệng, Tôn Tuệ Yến khoanh hai tay trước ngực, ôm lấy mình.
"Không được, chắc chắn không được, vất vả lắm mới mặc đẹp như này, tôi không cởi ra đâu."