Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 1172 - Chương 1172:

 Chương 1172: Chương 1172: Chương 1172:

Bạch Trân Trân có chút dở khóc dở cười: "Nhưng vừa rồi không phải cô đã nói nếu cha cô nhìn thấy nhất định sẽ đánh chết cô sao?"

Tôn Tuệ Yến: "Không phải là ông ấy còn chưa nhìn thấy hay sao? Hơn nữa tôi ở Hương Giang, ông ấy ở đại lục, tạm thời ông ấy còn không với tới chỗ tôi."

"Huống chi tôi như thế này là nhập gia tùy tục, con gái ăn mặc đẹp một chút thì sao?"

Bạch Trân Trân: "... được rồi."

Nếu Tôn Tuệ Yến không có vấn đề gì, đương nhiên Bạch Trân Trân cũng không nói gì nhiều nữa, cô vui vẻ dẫn cô ấy đi ra ngoài.

Tảng đá lớn đè nặng trên tim cô lúc trước đã có dấu hiệu giải quyết, Bạch Trân Trân cũng thả lỏng hơn nhiều.

Chắc là cảm giác dựa lưng vào núi lớn, rất thoải mái.

***

"Cha, không bằng chúng ta từ bỏ đi... con không muốn tiếp tục như thế này, có lẽ mệnh trời đã là vậy, cuộc sống này của con vốn là trộm được, con phải biết đủ."

Trong một gian phòng ngủ được sửa sang theo phong cách cổ xưa, Trần Huân quỳ xuống trước mặt Đường Thuận Diên tóc đã trắng phau, bi thương khẩn cầu.

Đường Thuận Diên ngồi trên giường không nói một lời, trông giống như một tòa tượng gỗ không có linh hồn.

Giờ đã là trung tuần tháng tám, kế hoạch vốn dĩ diễn biến thuận lợi bắt đầu đình trệ không tiến triển gì, bất kể bọn họ làm gì thì đều gặp phải cản trở, những thứ vốn nên trót lọt tiến hành tiếp giờ cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ vẫn không tìm ra vấn đề ở chỗ nào, hai cha con sứt đầu mẻ trán.

Tóc Đường Thuận Diên đã trắng phau cũng bởi vì mọi chuyện dạo gần đây không thuận buồm xuôi gió mà buồn.

Còn Trần Huân, anh ta vốn có chút dao động không yên, chuyện xảy ra hiện tại đã giúp anh ta dần kiên định với ý tưởng của mình.

Mặc dù con kiến hôi còn muốn sống thêm, nhưng nếu sau khi giãy giụa không ngừng lại phát hiện ra tất cả mọi thứ mình làm đều là uổng công, vậy cần gì phải tiếp tục vùng vẫy nữa chứ?

Trần Huân không muốn tiếp tục nữa.

"Cha, nhiều năm qua cha vẫn luôn vì con mà sống, vì để con còn sống, cha đã bỏ ra quá nhiều thứ, nhưng ý trời đã như vậy, cả đời này của con vốn là ăn trộm được, cần gì phải như vậy chứ..."

"Không bằng, thôi..."

Chỉ là chữ cuối cùng còn chưa được nói ra, Đường Thuận Diên ngồi trên giường bất thình lình mở mắt, ông ta đứng dậy đi tới trước mặt Trần Huân, giơ tay lên quạt về phía mặt anh ta.

Cái tát này ông ta dùng mười phần sức, mặt Trần Huân bị đánh một cái rất mạnh, anh ta bị đánh tới ngã trên đất, máu tươi nhanh chóng rỉ từ khóe miệng ra ngoài.

Thấy anh ta như vậy, Đường Thuận Diên không thèm để ý, ông ta chỉ Trần Huân, nghiêm khắc nói: "Con có biết mình đang nói cái gì hay không? Con có biết vì để con còn sống, mẹ con đã trả giá những gì không? Trên lưng con không chỉ đeo một cái mạng của con mà còn đeo một cái mạng của mẹ con, dựa vào cái gì mà con thay mẹ con từ bỏ sinh mạng?!

Trần Huân đã nghe qua những lời này vô số lần, nhất là sau khi anh ta trở về Hương Giang, những lời như vậy thỉnh thoảng anh ta lại được nghe.

Ban đầu Trần Huân còn cảm thấy áy náy, cảm thấy bản thân có lỗi với mẹ, có lỗi với người cha tính toán vì anh ta.

Nhưng theo thời gian thay đổi, Trần Huân lại càng ngày càng thống khổ, cũng càng ngày càng chết lặng.

Vốn cũng không phải anh ta muốn xuất hiện trên thế giới này, là mẹ anh ta khăng khăng muốn giữ anh ta lại, khi anh ta còn chưa hiểu chuyện, trên lưng đã đeo gông xiềng.

"Nếu con có thể lựa chọn, sao cha biết con bằng lòng làm như thế? Cha, cha có từng hỏi xem con rốt cuộc muốn những gì chưa?"

Thấy Đường Thuận Diên càng nói càng quá đáng, Trần Huân cũng không thể nào nhịn được nữa, anh ta mở miệng chất vấn.

Nhưng sau khi nghe Trần Huân nói, biểu cảm trên mặt Đường Thuận Diên đột nhiên trở nên lãnh đạm, ông ta đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Trần Huân.

"Con nói tất cả những thứ này đều không phải cái con muốn, nhưng sau khi con biết hết thảy, không phải con vẫn quyết định như thế sao?"

"Hạ Triêu Yến, Tần Gia Văn, Trần Huân, ba thân phận này là ta cho con nhưng cũng là con chủ động tới gần Bạch Trân Trân, không phải sao?"

Nói xong, Đường Thuận Diên bất thình lình bật cười, ông ta không hề nương tay xé nát mặt nạ Trần Huân.

"Thừa nhận đi, con và ta bỉ ổi như vậy, dù đã được lợi, con có vô số phương pháp kết thúc tất cả những thứ này nhưng con vẫn còn ở đây vậy thì chứng minh tất cả những thứ này đều là do con tự mình chọn.

Sắc mặt Trần Huân biến đổi mạnh, dưới cảm giác hỏa khí công tâm, anh ta phun ra một búng máu tươi, cũng vì thế mà cảm giác đau đớn quen thuộc cuộn tới, cơ thể cong lại như con tôm.

Bình Luận (0)
Comment