Bạch Trân Trân đã loáng thoáng đoán được cái gì, mãi cho đến khi đi theo mọi người tới bên ngoài phòng làm việc quen thuộc kia, Bạch Trân Trân mới xác định suy đoán trong lòng mình.
"Trân Trân, tôi biết chân tướng này có khả năng cô không thể nào chấp nhận được, nhưng... Tôi hi vọng cô sẽ kiên cường."
Bạch Trân Trân: "..."
Cô cũng không nói gì, chỉ là tiến lên một bước, đẩy cánh cửa phòng làm việc quen thuộc này ra.
Sau khi cửa phòng được mở ra, Bạch Trân Trân thấy người đang ngồi sau bàn làm việc, người đó cười cười với Bạch Trân Trân, giống như là không có chú ý tới những người sau lưng cô.
"Trân Trân, cô đã đến."
Bạch Trân Trân đi vào, đi từng bước một về phía Cầu Quốc Hoa đang ngồi ở bàn làm việc. Lúc đối phương còn chuẩn bị nói cái gì, Bạch Trân Trân đã kéo cổ áo của Cầu Quốc Hoa, lôi ông từ trên ghế dậy, sau đó không chút lưu tình vả cho Cầu Quốc Hoa hai cái tát.
Nụ cười của Cầu Quốc Hoa lập tức bị hai cái tát này của Bạch Trân Trân đánh tan, ông chịu đựng hai gò má sưng đỏ, ngơ ngác nhìn về phía Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, cô..."
Bạch Trân Trân nghiến răng nói: "Cầu Quốc Hoa, ông quả thật không phải người!"
Cô vốn cho là, Cầu Quốc Hoa không biết toàn bộ chân tướng, nhưng bây giờ khi phát hiện Cầu Quốc Hoa có thể là trận nhãn, là một bộ phận mấu chốt nhất của trận pháp này, Bạch Trân Trân hoàn toàn không áp chế nổi cơn thịnh nộ của mình.
"Ông yêu Trần Thúy Bình đúng không? Cảm thấy mình si tình đúng không? Vì người mình yêu dùng thân làm trận, xông pha khói lửa cũng không tiếc đúng không? Có phải cảm thấy rất vĩ đại hay không? Cảm thấy trên đời này không ai si tình hơn ông? Ông có biết ông đã làm gì hay không?"
Trong cơn bực tức, Bạch Trân Trân trực tiếp túm Cầu Quốc Hoa đang cách một cái bàn ra.
Ngay lúc cô chuẩn bị vứt bỏ đạo đức của mình mà đánh Cầu Quốc Hoa tơi bời Tôn Tuệ Yến ngây người nhìn vội vàng mở miệng ngăn cản Bạch Trân Trân đang nổi giận.
"Trân Trân, có phải cô hiểu lầm rồi hay không?"
"Trận nhãn tôi nói không phải ông ấy, sao trận nhãn có thể là người? Trận nhãn tôi nói là nhà tang lễ Thiên Thịnh!"
Bạch Trân Trân: "Hả?"
Sau khi được Tôn Tuệ Yến giải thích, Bạch Trân Trân mới phát hiện mình đã có một hiểu lầm tai hại.
Trận nhãn thứ hai không phải Cầu Quốc Hoa, mà là toàn bộ nhà tang lễ Thiên Thịnh, bọn họ đến đây là vì muốn phá hủy nhà tang lễ Thiên Thịnh.
Bộ ngành liên quan đã sắp xếp chuyên gia cài mìn, những Huyền Thuật Sư bọn họ trước đó phải phá hủy một vài thứ trong đây, sau đó chuyên gia cài mìn mới có thể đi vào để làm phát nổ.
Bạch Trân Trân: "..."
Ầm đùng nửa ngày, hóa ra là cô đã có một hiểu lầm tai hại.
Nhưng người đã đánh rồi, Bạch Trân Trân cũng đâu thể bảo Cầu Quốc Hoa vả lại cô hai cái?
Ngay lúc Bạch Trân Trân lâm vào một tình cảnh lúng túng lạ lùng, Cầu Quốc Hoa chợt hỏi: "Trân Trân, ban nãy cô nói vậy là có ý gì?"
Nhìn thái độ của Cầu Quốc Hoa, Bạch Trân Trân dẫn ông đi vào phòng khác, để lại Tôn Tuệ Yến và Huyền Thuật Sư khác ở bên trong phá hủy.
"Cầu Quốc Hoa, ông có biết vì một Trần Huân, Đường Thuận Diên và Trần Thúy Bình đã phát rồ đến mức nào hay không?"
Mặt mũi Cầu Quốc Hoa tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Trân Trân, cô đang nói cái gì? Tôi..."
Không chờ ông nói xong, Bạch Trân Trân đã ngắt lời Cầu Quốc Hoa, nói: "Tôi đã lắp đặt máy nghe trộm trong người ông rồi, tôi đã thấy đối thoại của ông và Đường Thuận Diên, cũng biết mưu kế của mấy người."
Lần này sắc mặt Cầu Quốc Hoa trắng bệch, rốt cuộc đã nói không ra một lời giải thích nào.
Còn Bạch Trân Trân lạnh lùng nhìn đối phương, nói thẳng ra chân tướng Đường Thuận Diên chưa nói cho ông biết.
"Thứ Đường Thuận Diên và Trần Thúy Bình muốn từ trước đến nay không chỉ một mạng người là tôi, bọn họ vừa tham lam lại ngoan độc, vì con trai mình, bọn họ muốn toàn bộ khí vận và thiên phú của người Hương Giang để kéo dài tính mạng cho con trai mình."
Tại trong miệng Bạch Trân Trân, Cầu Quốc Hoa đã nghe được một cái chân tướng hoàn toàn khác biệt, ông tưởng đâu chỉ là đánh cắp một chút khí vận của Bạch Trân Trân, để cho Trần Huân sống sót, thế nhưng Bạch Trân Trân lại nói, để anh sống sót thì chỉ riêng khí vận của cô làm sao đủ?
"Trần Huân vốn dĩ không nên sinh ra ở thế giới này, linh hồn, thân thể của anh ta, đều không nên tồn tại, nghịch thiên cải mệnh cần trả một cái giá đắt, làm sao có thể chỉ là mấy cái mạng người là đủ chứ?"
"Bạch Trân Trân ngày đó ông nhìn thấy quả thực đã chết, tôi là Bạch Trân Trân, nhưng đã không phải là Bạch Trân Trân mà ông quen biết."
Nói rồi, Bạch Trân Trân nở một nụ cười u ám với Cầu Quốc Hoa: "Cầu Quốc Hoa, từ trước đến nay tôi chưa từng giấu diếm tính cách của chính tôi. Chẳng lẽ từ trước đến nay ông chưa từng hoài nghi tôi không phải là Bạch Trân Trân lúc đầu sao?"