Cầu Quốc Hoa như bị sét đánh, nhất là khi nghe thấy Bạch Trân Trân nói ông nối giáo cho giặc, vẽ đường cho hươu chạy, Cầu Quốc Hoa đã không chịu nổi chân tướng này, quỳ rạp trên mặt đất, mất khống chế lắc đầu.
"Không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng..."
Bạch Trân Trân hỏi ngược lại: "Vì sao không có khả năng? Ông kinh doanh nhà tang lễ nhiều năm như vậy, người nào mà chưa từng gặp? Sao ông cảm thấy Trần Thúy Bình là ngoại lệ? Là bởi vì ông thích bà ta?"
Bạch Trân Trân chỉ vào bản thân, nói: "Bà ta nhận tôi làm đồ đệ, hết lòng dạy bảo tôi chính là vì dùng mạng của tôi đổi mạng của con trai bà ta, bà ta không có nhắn nhủ ông săn sóc Bạch Trân Trân chu toàn đúng chứ? Nếu không trước kia sao có thể lãnh đạm như vậy?"
"Thái độ ông đối xử với tôi về sau thay đổi, là bởi vì biết tôi còn hữu dụng với Trần Huân, còn có giá trị lợi dụng đúng không? Tôi nói có đúng hay không?"
"Làm loại cuồng si không đáng sợ, đáng sợ là cuồng si tới mức không còn đầu óc, thị phi đúng sai bất phân, vì người không thương mình, chuyện xấu xa gì cũng bằng lòng làm!"
Bạch Trân Trân đã muốn chửi Cầu Quốc Hoa từ lâu rồi, trước đó bởi vì đủ loại nguyên nhân, cô mãi mà chưa không chửi mắng Cầu Quốc Hoa thỏa sức, hiện tại đã có cơ hội, đương nhiên Bạch Trân Trân phải hung hăng chửi mắng đối phương một trận.
Cầu Quốc Hoa bị chửi cho Bạch Trân Trân không ngẩng đầu lên được, muốn cãi lại, nhưng Bạch Trân Trân đã quăng ra vô số chứng cứ ở trước mặt ông, bằng chứng như núi, xem như Cầu Quốc Hoa muốn phủ nhận cũng không được.
"Tôi không biết, Trân Trân, tôi thật sự không biết..."
Cầu Quốc Hoa bị ép chấp nhận chân tướng rõ ràng, môi của ông run rẩy, muốn giải thích gì đó, nhưng Bạch Trân Trân không muốn nghe ông giải thích.
Một câu không biết thì có thể xóa bỏ những gì ông từng làm sao? Đây quả thực là đang nằm mơ.
"Cần gì lừa mình dối người chứ? Tôi đã nghe thấy đối thoại của ông và Đường Thuận Diên rồi. Chỉ cần ông xem tôi là một người thì sẽ không che giấu lương tâm giúp ông ta hại tôi, Cầu Quốc Hoa, ông thật là khiến tôi cảm thấy ghê tởm."
Ngay khi Bạch Trân Trân chuẩn bị chửi tiếp, tiếng đập cửa vang lên, Tôn Tuệ Yến không đợi Bạch Trân Trân mở miệng đã đẩy cửa tiến vào.
"Đừng chửi nữa, người như ông ta, cô chửi thêm nữa cũng vô dụng."
Tôn Tuệ Yến làm biếng nhìn Cầu Quốc Hoa, nói thẳng với Bạch Trân Trân, loại người tình cảm là tối thượng giống như Cầu Quốc Hoa, nói cái gì cũng không thông não nổi.
ở trong lòng loài người này, chỉ có tình cảm của mình là thần thánh nhất, vĩ đại nhất, mọi thứ khác sẽ không được ông ta để tâm, Bạch Trân Trân có chửi thêm cũng vậy, không khác gì đàn gảy tai trâu.
Bạch Trân Trân cũng cảm thấy nhàm chán, nếu hoàn toàn không có chờ mong, đương nhiên sẽ không thất vọng. Cô cố hết sức chửi Cầu Quốc Hoa, chung quy vẫn bởi vì có mấy phần tình cảm với ông.
"Thật nên cho ông tự đi nhìn xem, vì sự tư lợi của các ông, vì cái kẻ không nên tồn tại đó, biết bao đứa trẻ đang giãy giụa bên bờ sinh tử."
Bạch Trân Trân nhìn Cầu Quốc Hoa, nói câu nói sau cùng: "Lúc ông đến bệnh viện nghe thấy tiếng khóc của những đứa trẻ bị ốm đau tra tấn kia, thật sự sẽ không gặp ác mộng sao?"
Toàn thân Cầu Quốc Hoa chấn động, sau đó dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy cả người đang uể oải xuống.
Lúc ông bị mang ra nhà tang lễ Thiên Thịnh, tinh thần vẫn ngơ ngác, khi thấy người mặc quần áo đội Phi Hổ chuẩn bị phá hủy nhà tang lễ Thiên Thịnh, Cầu Quốc Hoa đột nhiên giống như được chuyền vào một ít sức sống.
Thân thể Cầu Quốc Hoa run rẩy kịch liệt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, run giọng hỏi: "Cho nên, những gì cô vừa nói là thật sao?"
Bạch Trân Trân liếc Cầu Quốc Hoa, sớm đã không còn tôn trọng ban đầu.
"Nếu không thì sao? Người của đội Phi Hổ đến đây chơi nhà chòi với tôi? Vì lừa gạt cô, tôi đặc biệt liên kết với nhiều người như vậy để lập kế hoạch, là vì lừa cô?"
"Nhà tang lễ đã sắp bị nổ tung, nếu không phải có trận nhãn, nếu không phải nguy hại quá lớn, ông cảm thấy nơi này sẽ không cần thông qua sự đồng ý của chủ nhân là ông mà đã phá hủy sao?"
Những lời Bạch Trân Trân nói trước đó thật ra không khiến cho Cầu Quốc Hoa tin tưởng hoàn toàn, nhưng nhìn thấy người đội Phi Hổ, nhìn thấy bọn họ thật sự chuẩn bị oanh tạc nhà tang lễ, cuối cùng ông đã tin tưởng.
Khí lạnh thấu xương mãnh liệt từ bốn phương tám hướng xông đến, trong nháy mắt đã chui vào trong thân thể Cầu Quốc Hoa, thứ tin tưởng nhiều năm qua vào thời khắc này đã sụp đổ triệt để.
Gương mặt ông ngơ ngẩn, hoàn toàn không biết nên làm biểu cảm gì.
Bạch Trân Trân không buồn nhìn tới Cầu Quốc Hoa, chỉ lôi kéo Tôn Tuệ Yến lui ra sau một chút, phòng ngừa đợi chút nữa khi oanh tạc, cô ấy sẽ bị bụi mù làm sặc.