Cầu Quốc Hoa sụp đổ thế giới đứng một người lẻ loi trơ trọi ở đó, dường như đã bị toàn bộ thế giới từ bỏ, đợi đến khi bắt đầu oanh tạc, nhìn tâm huyết cả đời mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, Cầu Quốc Hoa run rẩy hai chân đi tới trước mặt Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, xin lỗi, tôi không biết sẽ là thế này..."
Cầu Quốc Hoa xin lỗi Bạch Trân Trân, thế nhưng bởi vì tiếng nổ quá vang dội, Bạch Trân Trân không nghe thấy lời ông nói, ánh sáng ngời trong mắt Cầu Quốc Hoa đã phai nhạt xuống.
Nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Bạch Trân Trân, ông đột nhiên nghĩ tới Bạch Trân Trân nằm im phăng phắc mình nhìn thấy trước kia.
Cô nói cô là Bạch Trân Trân, nhưng cô không phải là Bạch Trân Trân lúc đầu, thế thì cô ở chỗ này, còn Bạch Trân Trân lúc đầu đang ở đâu?
Bóng hình cô gái có tính cách hướng nội, nhưng rất dịu dàng, thiện lương hiện lên ở trong đầu Cầu Quốc Hoa.
Lưng Cầu Quốc Hoa còng xuống, nghe tiếng nổ càng ngày càng yếu, nhìn xem nhà tang lễ sụp đổ, Cầu Quốc Hoa dùng tư thế thề chết không quay đầu vọt vào.
"Đừng!"
Không ai ngờ Cầu Quốc Hoa lại đột nhiên tiến lên, chờ đến khi những người khác kịp phản ứng muốn đi cản ông, hết thảy đều đã quá muộn.
Cầu Quốc Hoa vọt vào nhà tang lễ Thiên Thịnh đang sụp đổ, thân thể biến mất tại trong làn bụi mù dày đặc.
Về sau Bạch Trân Trân thấy thi thể hoàn toàn thay đổi của Cầu Quốc Hoa, còn có hồn phách thuộc về Cầu Quốc Hoa đang đứng tại bên cạnh thi thể.
"Trân Trân, thật xin lỗi, tôi biết sai rồi, hi vọng cái chết của tôi có thể đền bù sai lầm của tôi..."
Cầu Quốc Hoa tựa như đã quên đi Bạch Trân Trân có thể thấy quỷ, cho nên ông vẫn đứng mãi trước mặt Bạch Trân Trân nói liên miên lải nhải nói là lỗi của ông, hi vọng Bạch Trân Trân có thể tha thứ cho ông.
Ngay từ đầu Bạch Trân Trân định làm lơ ông, nhưng Cầu Quốc Hoa cứ nói không ngừng, cái này khiến Bạch Trân Trân cảm thấy vô cùng ồn ào.
Khi thi thể Cầu Quốc Hoa bị người của đội Phi Hổ dùng bọc đựng xác đựng vào mang đi, Bạch Trân Trân quay người nhìn về phía Cầu Quốc Hoa đang lòng vòng bên người cô, không ngừng nói xin lỗi.
"Người có tư cách tha thứ cho ông đã chết rồi, linh hồn đã vào địa phủ, cô ấy có thể tha thứ cho ông hay không tôi không biết, nhưng ông yên tâm, đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, chỉ cần tôi có ký ức, tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cho ông."
"Sai chính là sai, chắc không phải chú cảm thấy chuyện mình làm sai, chỉ một câu xin lỗi là có thể xí xóa toàn bộ chứ?"
Chấp niệm của Cầu Quốc Hoa chính là muốn Bạch Trân Trân tha thứ cho ông, nếu như Bạch Trân Trân tha thứ cho ông, chấp niệm của Cầu Quốc Hoa biến mất, thế thì có thể đi vào địa phủ chờ đợi luân hồi chuyển kiếp.
Thế nhưng tại sao Bạch Trân Trân phải giúp ông tiêu trừ chấp niệm chứ?
Tuy cô thiện lương, nhưng cô không phải Thánh Mẫu.
Tha thứ cho Cầu Quốc Hoa, mạng của Bạch Trân Trân lúc đầu tính thế nào? Chỉ cần ông có một chút xíu lòng thương hại với Bạch Trân Trân này thì đã không liên tục gây họa cho cô ấy.
Quỷ hồn cứ chấp niệm không tan thì không thể tiến vào luân hồi, có lẽ ông sẽ biến thành oan hồn lệ quỷ, vĩnh viễn phiêu du trên thế gian.
Nhưng những chuyện này có liên quan gì đến Bạch Trân Trân chứ?
Nhìn quỷ hồn của Cầu Quốc Hoa bởi vì vô cùng xấu hổ mà biến mất trước mặt Bạch Trân Trân, cô mím môi, đi thẳng tới chỗ Tôn Tuệ Yến đang đứng cách đó không xa.
Đối phương phát hiện tâm trạng của Bạch Trân Trân không tốt, bèn vươn tay vỗ vỗ bờ vai của cô, nói: "Tôi cứ tưởng cô sẽ tha thứ cho ông ấy."
Dù sao mặc dù ngoài miệng Bạch Trân Trân không tha cho ai, nhưng cái tâm rất hiền lành, nếu không sẽ không có công đức chi lực dồi dào thế này.
Tôn Tuệ Yến tưởng rằng sau khi Bạch Trân Trân chửi Cầu Quốc Hoa một trận, cuối cùng vẫn chọn tha thứ. Chỉ là không ngờ Bạch Trân Trân vậy mà không chịu tha thứ đối phương, điều này khiến Tôn Tuệ Yến cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng dường như cũng hợp tình hợp lí.
Bạch Trân Trân hơi mím môi, đáp: "Tại sao tôi phải tha thứ cho ông ta, Bạch Trân Trân lúc đầu đã góp một cái mạng, nếu tôi không đủ thông minh, sớm đã bị ông ta tính kế chết rồi, trở thành chất dinh dưỡng để Trần Huân sống tiếp. Tôi bây giờ là chưa chết, ông ta chết rồi mới đến cầu xin tôi tha thứ, nếu đổi lại tôi chết rồi, ông ta có thể đi cầu xin tôi tha thứ cho ông ta à?"
Nếu Bạch Trân Trân bị tính kế chết rồi, Trần Huân cũng có thể thuận lợi sống tiếp, mà lúc kia, cho dù biết chân tướng, cô ngoại trừ có được vài câu xin lỗi không đau không ngứa, còn có thể như thế nào?