Hơn nữa, một khi hiến tế thành công, không chừng thân thể và linh hồn của mình sẽ tan thành mây khói triệt để, đến lúc đó xem như Cầu Quốc Hoa nói rách mồm, nói mấy chữ xin lỗi hàng ngàn hàng vạn lần, thế thì có ý nghĩa gì?
"Tôi vẫn luôn cảm thấy, ba chữ xin lỗi không có bất kỳ trọng lượng gì, làm sai thì phải đền bù cho người ta. Hai cái môi trên dưới chạm vào nhau, nói một câu xin lỗi là có thể đóng lại tất cả mọi thứ? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy."
Thấy sự không ổn định cảm xúc của Bạch Trân Trân trở nên càng lúc càng mạnh, Tôn Tuệ Yến vỗ vỗ vai của cô, an ủi tâm trạng của cô.
"Được rồi, tôi hiểu ý của cô, nhưng dẫu sao là người cô đã quen lâu vậy. Cô đau buồn cho ông ta, tôi cũng có thể hiểu, ở trước mặt tôi, cô không cần gắng gượng."
Giọng nói của Tôn Tuệ Yến hiếm khi dịu dàng, Bạch Trân Trân đột nhiên tiến lên một bước, vươn tay ôm Tôn Tuệ Yến.
"Để cho tôi ôm một lát, một lát là đủ rồi."
Tôn Tuệ Yến vỗ vỗ lưng Bạch Trân Trân, cũng không nói gì, chỉ lặng yên để cô ôm.
Mặc kệ lý trí cỡ nào, suy nghĩ thấu triệt đến cỡ nào, về mặt tình cảm chung quy sẽ có chút không đành lòng, đây là nhân chi thường tình.
****
Các bộ ngành liên quan và hiệp hội Huyền Môn hợp tác, tạo nên hiệu suất kinh người. Lúc mấy người Bạch Trân Trân phá hủy trận nhãn thứ hai, trận nhãn thứ ba cũng đã bị nhóm Huyền Thuật Sư của Huyền Môn hợp lực phá hủy.
Sau khi trận nhãn bị phá hủy, uy lực của trận pháp này sẽ yếu đi rất nhiều, chỉ cần bọn họ lại tìm ra nền tảng trận pháp và phá hủy thì có thể giảm mạnh tổn thương của trận pháp gây ra cho nhân dân bình thường.
Ngay khi mọi thứ đang phát triển theo phương hướng tốt, đột nhiên xảy ra biến số.
Tối hôm đó, lúc Bạch Trân Trân chuẩn bị nghỉ ngơi, điện thoại cô để ở một bên vang lên, Bạch Trân Trân vươn tay nhận điện thoại, một giọng nói u ám đã từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
"Bạch Trân Trân, quả thật tôi đã coi thường cô, không ngờ cô thế mà có thể làm nhiều chuyện như vậy."
Lúc này Bạch Trân Trân đang buồn ngủ mở mắt không ra, giọng nói của đối phương có chút quen thuộc, nhưng Bạch Trân Trân không đoán ra người này là ai, thế là hỏi một câu.
"Ông là ai? Hơn nửa đêm gọi điện thoại tới đây làm cái gì?"
"..."
Người bên kia điện thoại trầm ngâm một giây, sau đó cắn răng nghiến lợi nói: "Cô cần gì phải giả ngu? Tôi là Đường Thuận Diên."
Nghe thấy cái tên này, trong nháy mắt Bạch Trân Trân đã có tinh thần, cô đá đá Tôn Tuệ Yến đã ngủ, đối phương bật dậy, nhìn thấy ký hiệu tay của Bạch Trân Trân, Tôn Tuệ Yến sáp lại, cùng nghe tiếng Đường Thuận Diên nói chuyện trong điện thoại.
"Nếu như cô muốn giữ mạng của Ông Tấn Hoa và Từ Phong, thì một mình đến đảo Ly, nếu không, cô biết hậu quả."
Sau khi để lại câu nói này, Đường Thuận Diên cúp điện thoại, hoàn toàn không cho Bạch Trân Trân cơ hội nói chuyện.
Bạch Trân Trân: "..."
Tôn Tuệ Yến: "..."
Sau đó hai người liếc nhau một cái, đều thấy vẻ mặt đối phương dần nghiêm túc lại.
Bạch Trân Trân lập tức bấm một số điện thoại khác, chuông điện thoại vang lên thật lâu nhưng không có người nhận, song, Bạch Trân Trân không nóng nảy, cô cực kì có kiên nhẫn gọi chung một dãy số.
Qua rất lâu sau đó, cuối cùng điện thoại đã được người nhận, Bạch Trân Trân lập tức chất vấn: "Trần Huân, không phải anh đã nói sẽ bỏ gian tà theo chính nghĩa à, sao đây? Bây giờ anh phản rồi?"
Sau khi điện thoại được kết nối, Bạch Trân Trân chất vấn không hề khách khí, nhưng mà bên kia trầm ngâm hồi lâu, bỗng một giọng nói xen lẫn sự căm giận ngút trời truyền tới.
"Rất tốt, Bạch Trân Trân, xem ra tôi vẫn coi thường cô, cô thế mà dụ dỗ con của tôi phản bội tôi, cô đúng là rất tài..."
Không đợi đối phương nói xong, lần này đổi thành Bạch Trân Trân cúp điện thoại.
"Đã xác định, bên Trần Huân đã lộ tẩy rồi."
Tôn Tuệ Yến nhẹ gật đầu: "Anh ta có thể kéo dài thời gian dài như vậy, ngược lại khiến người khác có chút bất ngờ, chúng ta không thể trông cậy vào anh kéo dài bao lâu."
Dù sao con người Đường Thuận Diên thật sự là một con cáo già giảo hoạt, ông ta gây sóng gió tại Hương Giang nhiều năm như vậy, đùa bỡn tất cả mọi người xoay vòng vòng, đương nhiên là có cài cắm mấy cái cọc, không thể bị người mưu hại dễ dàng như vậy. Một khâu trong kế hoạch bọn họ vốn là có phần diễn của Trần Huân, đối phương là một người rất mâu thuẫn, Bạch Trân Trân đã lợi dụng sự mâu thuẫn này, để Trần Huân lựa chọn đứng ở bên bọn họ.
Nghĩ cũng đúng, chỉ cần là người từng chịu giáo dục phổ thông, có khả năng sẽ không trở thành một tên cặn bã phát rồ.
Hiển nhiên Trần Huân là người từng chịu giáo dục phổ thông, chuyên ngành anh học còn là ngành học pháp luật, chỉ cần anh là người bình thường thì sẽ không thể chấp nhận người như cha anh. Dùng mạng của mấy người đổi lấy cơ hội sống sót cho anh, có lẽ Trần Huân sẽ do dự, lựa chọn dùng mấy cái mạng người này để cho mình sống sót. Nhưng nếu như cái giá phải trả để anh sống tiếp rất lớn, lớn tới mức Trần Huân không thể chấp nhận thì sao?