Bọn họ lợi dụng Trần Huân kìm chế Đường Thuận Diên, nhưng không có đặt toàn bộ hi vọng ở trên người anh.
Tình huống trước mắt này cũng nằm trong dự liệu của các cô, các cô đã sớm chuẩn bị đầy đủ.
"Trân Trân, lần này cô nhất định phải mạo hiểm."
Vừa nói Tôn Tuệ Yến vừa cầm tay Bạch Trân Trân, cực kì nghiêm túc nói: "Có điều cô không cần lo lắng, có tôi ở đây mà, cô tuyệt đối sẽ không gặp phải nguy hiểm."
"Không nói những cái khác, chí ít tôi có thể bảo vệ một cái mạng của cô."
Bạch Trân Trân: "Bảo vệ mạng, nhưng tôi có khả năng sẽ cụt cánh tay mất cái chân hoặc là biến thành người thực vật sao?"
Sao cảm thấy tương lai của cô chỉ là một vùng tăm tối thế? Đến lúc đó thật sự thành người thực vật, cô vẫn còn sống, nhưng này có khác gì chết đâu.
Tôn Tuệ Yến bất đắc dĩ nói: "Cô từ khi nào đã trở nên lèm bèm thế, đắn đo do dự, đây không phải là tính cách của cô."
Bạch Trân Trân bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ là không có tự tin thôi."
Cô luôn cảm thấy tiền đồ của mình rất đáng lo, nhưng tên đã lên dây không bắn không được, xem như sầu khổ thì cô cũng phải kiên trì tiến lên mới được.
Thấy cô thế này này, Tôn Tuệ Yến ôm Bạch Trân Trân, cười nói: "Cô yên tâm đi, thuyền ra cửa biển chỉ cần một luồng gió đẩy, trù tính của chúng ta tới hôm nay, có nhiều người góp sức vậy, khẳng định có thể giúp cô toàn thân trở ra."
Xem như kế hoạch của bọn họ không có tác dụng lớn, trong đó xảy ra sai lầm gì, nhưng năng lực tự thân của Bạch Trân Trân còn tại đó. Công đức kim quang có thể lóe mù mắt người trên người cô, thân phận người hiền mấy đời không phải chỉ để xem cho vui mắt, ông trời đứng về phía Bạch Trân Trân, xem như gặp phải nguy hiểm, cô cũng có thể gặp dữ hóa lành. Đương nhiên, trừ phi Bạch Trân Trân cố ý kiếm chuyện, cứ dí theo để cho mình lâm vào nguy hiểm, sau đó tốn sức muốn chết, nếu không, cô muốn chết, vẫn là chuyện rất khó khăn.
Đương nhiên, những lời này Tôn Tuệ Yến không có nói cho Bạch Trân Trân biết, cô ấy sợ Bạch Trân Trân biết mình được ông trời thiên vị, sau đó bắt đầu tìm đường chết một cách điên cuồng. Chỉ một lần không may, đã thật sự rất dễ dàng tự chơi chết mình rồi.
"Cố gắng nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng tôi sẽ dẫn cô xuất phát."
Nói rồi, Tôn Tuệ Yến vỗ vỗ vai Bạch Trân Trân, ra hiệu cô nghỉ ngơi.
Bạch Trân Trân đột nhiên nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu nhìn về phía Tôn Tuệ Yến: "Vừa rồi Đường Thuận Diên có bảo tôi khi nào thì đến đảo Ly không?"
Tôn Tuệ Yến: "Không có."
Bạch Trân Trân thở dài một cái, vẻ bất đắc dĩ trên mặt càng tăng thêm.
"Thế này, vậy thật sự là một chuyện phiền toái."
Tôn Tuệ Yến nhìn vẻ mặt của Bạch Trân Trân, suy nghĩ ra một vài điểm kỳ lạ, nói: "Cô dự định..."
Không đợi Tôn Tuệ Yến nói xong, đã thấy Bạch Trân Trân cầm điện thoại và bấm, chuông điện thoại vang lên thật lâu, cuối cùng đã có người nhận.
"Đường Thuận Diên đúng không, ông chỉ nói là bảo tôi đến đảo Ly chứ chưa nói lúc nào đến, đến chỗ nào kia mà, chẳng lẽ ông bảo tôi tự bói toán tính toán ông muốn tôi đi đâu à?"
"Làm người cần gì phức tạp thế? Ông không thể nói thẳng thời gian, địa điểm một thể sao?"
Tôn Tuệ Yến: "..."
Vẻ mặt cô ấy phức tạp nhìn Bạch Trân Trân, lại có nhận thức mới về cô. Mỗi khi Tôn Tuệ Yến cảm thấy mình đã đủ hiểu Bạch Trân Trân, cô ấy sẽ lại đổi thành một màu sắc khác.
Cô đúng là một đại bảo tàng tràn đầy ngạc nhiên.
Đường Thuận Diên: "..."
Có làm sao ông ta cũng không ngờ Bạch Trân Trân gọi điện thoại tới lại là vì nói cái này, ông ta tức giận đến trợn trắng mắt, thở hổn hển hét: "Mười hai giờ trưa mai, trường tiểu học tại thôn Đào Gia, nếu cô không đến, tôi sẽ để hai người Ông Tấn Hoa và Từ Phong hồn bay phách tán!"
Sau khi để lại câu nói này, Đường Thuận Diên đã cúp điện thoại ngay trước khi Bạch Trân Trân trả lời. Trước đó cô cúp máy mình một lần, bây giờ mình cúp máy cô một lần, rất công bằng.
Bạch Trân Trân hài lòng ném điện thoại qua một bên, quay đầu nhìn về phía Tôn Tuệ Yến.
"Thời gian địa điểm cô đã nghe thấy rồi đúng không? Còn lại đến lượt các cô thu xếp."
Tôn Tuệ Yến yên lặng giơ ngón tay cái lên với Bạch Trân Trân, sự kính nể dành cho cô như là nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt.
Vốn cho là mình làm việc đã là thích gì làm đó, thỏa thê không thèm cố kỵ, ngược lại là không ngờ Bạch Trân Trân còn tự do thỏa sức hơn cả cô.
Tôn Tuệ Yến giơ ngón tay cái lên với Bạch Trân Trân, sau khi tán dương cô trong im lặng một phen thì ra hiệu Bạch Trân Trân đi nghỉ ngơi, mình cầm điện thoại rời khỏi phòng.