Đợi đến khi Tôn Tuệ Yến ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn một mình Bạch Trân Trân, cô thở dài một hơi, trở mình ngủ thiếp đi.
Cô đúng là vô tư, lúc này mà còn có thể ngủ được, nhưng lúc này hai cha con Đường Thuận Diên và Trần Huân thì không buồn ngủ chút nào.
Đường Thuận Diên đập điện thoại của Trần Huân, mảnh vỡ điện thoại rơi đầy đất, vẻ mặt ông ta u ám nhìn về phía đứa con trai ngoan của mình, nghiến răng chất vấn.
"Trần Huân, con có biết con đang làm gì hay không? Cha và mẹ con trù tính nhiều năm như vậy, chỉ vì có thể để con sống sót, nhưng con tự nhìn lại con đi, con đã làm gì?!"
Có làm sao Đường Thuận Diên cũng không nghĩ tới, mình chừa lại hậu chiêu ở chỗ tất cả những người có khả năng phản bội ông ta, cam đoan bọn họ sẽ không phản bội mình, cuối cùng lại ngã ngựa ở con trai mình.
Hai mắt ông ta đỏ tươi, ánh mắt nhìn Trần Huân giống như là có thể phun lửa, trong tiếng nói đều là lửa giận không áp chế nổi.
"Vì sao!"
Trần Huân quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, trên môi càng trắng tới mức không có huyết sắc.
Anh ngậm miệng không nói gì, giống như là đã từ bỏ giải thích, Đường Thuận Diên nhìn thấy anh thế này, tức giận tới muốn đạp anh, nhưng khi ánh mắt đặt vào gương gần như giống như đúc khuôn mặt Trần Thúy Bình lúc còn trẻ tuổi, cú đạp này của ông ta không thể đạp ra được.
"Huân, con làm cha quá thất vọng, con đồng cảm với những người khác, nhưng là con có từng nghĩ rằng, con có thể còn sống, rốt cuộc cha mẹ đã trả cái giá cỡ nào không?"
Những lời nên nói Đường Thuận Diên đã nói vô số lần, nhưng Trần Huân cứ như bị tẩy não, bất kể ông ta nói cái gì cũng không lọt vào tai Trần Huân, Đường Thuận Diên cũng sợ con trai mình này vào thời khắc mấu chốt sẽ sinh sự, nên dứt khoát cho con mình dùng thuốc.
Lúc nhìn thấy Đường Thuận Diên cầm thuốc quen thuộc xuất hiện, sắc mặt Trần Huân đổi hẳn, run giọng nói: "Không được, cha, cha không thể làm vậy..."
Vẻ mặt Đường Thuận Diên lạnh lùng, chỉ có bàn tay đang run rẩy tiết lộ cảm xúc lúc này của ông ta, dù là Trần Huân khẩn cầu với Đường Thuận Diên đừng cho anh uống thuốc, thế nhưng vẫn không ngăn cản được Đường Thuận Diên đã điên dại.
"Huân, cha làm như vậy cũng là vì tốt cho con, đừng trách cha, cha và mẹ con trả giá nhiều như vậy, con là sự sống tiếp diễn của mẹ con, cha không thể nhìn con tiếp tục làm việc ngu xuẩn..."
Dẫu sao Trần Huân không phải là đối thủ của Đường Thuận Diên, anh đã bị ông ta buộc uống thuốc độc, Trần Huân vùng vẫy mấy lần, sau đó ánh mắt chậm rãi trở nên trì độn.
Đường Thuận Diên ôm Trần Huân giống như ôm em bé, dịu giọng dỗ dành anh: "Ngủ đi, ngủ đi, cục cưng yêu dấu của cha... Huân, đợi đến khi con tỉnh lại, mọi thứ đều đã kết thúc, vận mệnh của con sẽ không bị ông trời xếp đặt nữa..."
****
Đây là lần thứ hai Bạch Trân Trân ngồi thuyền đến đảo Ly, cô đeo chiếc ba lô căng phồng của mình lên thuyền, ánh mắt cô quét một lượt hành khách trên thuyền, sau đó tìm tới vị trí của mình ngồi xuống.
Hôm nay là một hôm có thời tiết tốt hiếm có, trời âm u rất nhiều ngày cuối cùng đã chấm dứt, mặt biển gió êm sóng lặng. Cơn bão vốn muốn tới Hương Giang đột nhiên vòng đi, đương nhiên bọn họ đã tránh được ảnh hưởng của bão.
Bạch Trân Trân ngồi vào vị trí của mình nhắm mắt dưỡng thần, một hành khách từ vị trí bên người Bạch Trân Trân đi tới, túi của người đó lỡ va phải Bạch Trân Trân, lúc Bạch Trân Trân giương mắt nhìn sang, đối phương nói liên tục.
"Chào cô, xin lỗi, thật sự là ngại quá, tôi không phải cố ý, kính xin cô đừng để tâm."
Người đàn ông nói xong, lấy ra mấy món đồ nhét vào trong tay Bạch Trân Trân, không đợi cô từ chối, người kia đã nhanh chóng nói: "Thưa cô, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, những thứ này xem như tôi bồi thường cho cô đi, thật sự là ngại quá."
Nói xong, người đó không đợi Bạch Trân Trân đáp lại đã chạy nhanh như một làn khói.
Bạch Trân Trân: "..."
Những chuyện xảy ra kế tiếp có thể được gọi là ảo cảnh, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, đã xuất hiện lần lượt người lớn, trẻ nhỏ lỡ đụng phải Bạch Trân Trân, sau đó giống như như người đàn ông ban nãy, cô chưa kịp mở miệng đã nói xin lỗi cô, sau đó tự đưa bồi thường cho cô.
Chẳng mất bao lâu, trong lòng Bạch Trân Trân đã có một đống đồ lớn.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô yên lặng lấy ra túi dự bị từ trong ba lô lớn của mình, sau đó bỏ đồ bồi thường người khác cho cô vào trong túi.
Cũng may sự việc quái đản là bị người đứng xếp hàng xin lỗi bồi thường không có kéo dài bao lâu, trong lộ trình sau cùng của Bạch Trân Trân vẫn được xem là yên tĩnh, có điều chờ đến khi cô xuống thuyền, tất cả hành khách đều đồng loạt nhìn về phía cô, làm cử chỉ chào cờ với cô, khóe miệng Bạch Trân Trân không khỏi mím lại, vẻ mặt khó mà hình dung bằng lời.