Kỹ năng biểu diễn của những người này đúng là chán không buồn nói, cũng may mà không có khác người đứng xem, nếu không, kỹ năng biểu diễn tệ hại của bọn họ đã sớm bị người ta vạch trần một trăm tám mươi lần.
Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân phất phất tay với bọn họ, bước xuống thuyền.
Cách bến tàu không xa là một chiếc xe trông hơi quen mắt đang đỗ, Bạch Trân Trân nhìn thoáng qua, chuẩn bị đi đến bên cạnh để lên ngồi xe buýt.
Cô không định như bị điên mà dựa vào đôi chân của mình đến trường tiểu học tại thôn Đào Gia.
Ngay khi Bạch Trân Trân đang đi về phía trạm xe buýt, một người đàn ông cao lớn, chân dài mở cửa xe, bước xuống từ chiếc xe Bạch Trân Trân cảm thấy quen mắt, anh bước nhanh đi tới trước mặt Bạch Trân Trân, chặn đường đi của cô.
"Cô Bạch, tôi tới đón cô."
Nhìn dáng vẻ quen thuộc trước mặt, nghe giọng nói quen thuộc, Bạch Trân Trân mỉm cười nhìn đối phương, cười nói: "Anh Trần, đã lâu không gặp, không ngờ lại nhìn thấy anh ở đây."
Nhưng trên mặt Trần Huân không có vẻ vui vẻ gì, anh chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Trân Trân, trong cặp mắt kia hiện ra dáng vẻ Bạch Trân Trân rõ ràng.
"Cô Bạch, cha tôi bảo tôi tới đón cô, mời cô đi theo tôi."
Bạch Trân Trân nhìn thái độ của Trần Huân, nhưng nụ cười trên mặt không giảm, cô đeo ba lô lớn của mình, trong tay còn cầm theo túi xách thật to, cứ thế ung dung đi theo Trần Huân về phía xe.
"Chiếc xe này là chiếc mà anh thường lái, sao anh chuyển nó đến đảo Ly được vậy?"
Trần Huân đáp: "Tàu thuỷ có thể chở tới đây."
Câu trả lời của anh đâu ra đấy, thế này thuận mắt hơn dáng vẻ ngày thường anh cố hết sức lấy lòng Bạch Trân Trân rất nhiều.
Bạch Trân Trân cười cười, trò chuyện câu được câu không cùng Trần Huân, lúc đối phương mở của ghế phụ ra, Bạch Trân Trân cực kì tự nhiên ngồi xuống vị trí ghế sau.
Trần Huân nhìn thấy Bạch Trân Trân như thế, không nói thêm gì, chỉ yên lặng đóng lại cửa ghế phụ, xoay người mình đi đến chỗ ngồi của tài xế.
Sau khi lên xe, bên trong không gian kín chỉ còn hai người là Bạch Trân Trân và Trần Huân, mà Trần Huân cũng đã tháo xuống mặt nạ trước đó, vẻ mặt tràn đầy áy náy nhìn về phía Bạch Trân Trân ngồi đằng sau.
"Cô Bạch, thật lòng xin lỗi, tôi không ngờ cha tôi sẽ phát hiện ra tôi, lúc đầu tôi muốn báo cho cô là cha tôi đã bắt bạn của cô, nhưng lại bị ông ấy phát hiện... Cô sẽ không trách tôi chứ?"
Trần Huân nói, anh đã đủ cẩn thận rồi, nhưng không biết vì sao, cuối cùng vẫn bị phát hiện, anh xin lỗi Bạch Trân Trân, đồng thời bày tỏ mình sẽ tiếp tục giúp cô.
"Cô Bạch, cô yên tâm, tôi không thể để cho cha của tôi mắc thêm lỗi lầm nữa, xem như phải liều cái mạng này tôi cũng sẽ liều mạng, tôi không thể để cha của tôi tiếp tục sai lầm.
Trần Huân nói rất nhiều, nhưng Bạch Trân Trân chưa từng mở miệng nói chuyện, Trần Huân ngượng ngùng ngậm miệng lại, nhìn về phía Bạch Trân Trân đang im lặng.
"Cô Bạch, cô đang tức giận sao? Xin lỗi, tôi không phải cố ý, cô Bạch, tôi..."
Lần này không đợi Trần Huân nói xong, Bạch Trân Trân đã ngắt lời anh.
"Anh Trần, lái xe đi, sự thật thắng biện giải, tôi không muốn nói thêm cái gì."
Trần Huân chán nản cúi đầu, quay người lái xe.
Hơi lạnh trong xe được mở hơi mạnh, không hiểu sao Bạch Trân Trân cảm thấy hơi lạnh, cô chà xát cánh tay, hạ cửa sổ hàng ghế xe xuống.
Làn gió khô nóng từ bên ngoài thổi vào, xua tan sự lạnh lẽo bên trong xe, Bạch Trân Trân nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe, ánh mắt không có vẻ gì là sẽ đặt trên người Trần Huân.
Ngược lại là Trần Huân, cho dù đang lái xe nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía Bạch Trân Trân, dường như anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Bạch Trân Trân chưa từng nói chuyện, Trần Huân không tìm thấy cơ hội thích hợp để nói, cuối cùng chỉ có thể im lặng.
Trong xe duy trì bầu không khí im lặng quái gở này đi thẳng một đường hướng về phía trước, rất nhanh đã ngừng lại bên ngoài trường tiểu học tại thôn Đào Gia.
Các thôn dân thôn Đào Gia đều không thấy đâu, tiếng xe chạy đến lớn như vậy, nhưng không có bất cứ người nào quan sát, cửa nhà bốn phía mở ra, nhưng bên trong thì tối đen như mực, dường như đang cất giấu một con thú khổng lồ đáng sợ.
Xe được lái vào sân tập, chậm rãi dừng lại.
Từ sau khi chuyện lần trước xảy ra, trường tiểu học tại thôn Đào Gia đã bị bỏ hoang, cho nên vốn là lúc tiếng lật sách vang lên, nhưng trong trường học lại không có bất kỳ ai.
Sau khi Trần Huân dừng hẳn xe, thở hắt ra một hơi thật dài, sau đó quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân ngồi ở ghế sau đang chuẩn bị mở cửa xe đi xuống.
"Cô Bạch, tôi biết trước đó tôi đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng cô phải tin tôi, tôi tuyệt đối không có ác ý, tôi nhất định sẽ giúp cô, cô phải tin tôi."
Ánh mắt Bạch Trân Trân đặt vào trên người của đối phương, cô lẳng lặng nhìn Trần Huân, dường như bên trong ánh mắt đang có gì đó khác.
Chỉ là cô vẫn không nói gì, chỉ mở cửa xe xuống xe.