Trần Huân ngồi một hồi ở vị trí ghế láo, sau đó mới đẩy cửa đi xuống.
Đường Thuận Diên không có ở sân tập, ánh mắt Bạch Trân Trân rơi vào một hàng phòng học ở cách đó không xa, sau đó quay đầu nhìn Trần Huân một cái.
"Lão già chó chết cha anh đâu?"
Trần Huân: "..."
Ngay trước mặt con người ta, Bạch Trân Trân đúng là không hề cho chút mặt mũi này, gọi thẳng Đường Thuận Diên là lão già chó chết.
Khóe miệng Trần Huân giật một cái, chỉ về hướng phòng làm việc của hiệu trưởng cách đó không xa, nói: "Cha tôi ở chỗ này, cô Bạch, có lẽ ông ấy đã thiết kế bẫy ở trong đó, hay là gọi ông ấy ra đây."
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Được, anh đi đi, lão già chó chết cha anh rất thương đứa con trai là anh, có lẽ ông ta sẽ nghe lời anh."
Trần Huân: "..."
Thấy Trần Huân không động đậy, mặt mũi Bạch Trân Trân tràn đầy chân thành nhìn về phía đối phương, trong giọng nói cũng xen lẫn mấy phần ngờ vực.
"Anh Trần, tại sao anh không đi gọi cha anh ra đi?"
Trần Huân: "..."
Anh nhìn Bạch Trân Trân một cái thật sâu, sau đó quay người nhanh chân đi về phía phòng làm việc của hiệu trưởng.
Bạch Trân Trân ung dung đứng ở đó, nhìn Trần Huân tiến vào phòng làm việc của hiệu trưởng. Chưa tới vài giây đồng hồ, một tiếng hét thảm truyền ra, tiếng kêu thảm thiết kia quá chói tai, thê lương, nghe là khiến người ta cảm thấy tê cả da đầu.
Có điều Bạch Trân Trân vẫn sừng sững như núi, vẫn đứng tại chỗ.
Mặc dù mặt trời trên đầu càng ngày càng nóng, nhưng bên trong trường tiểu học tại thôn Đào Gia vẫn rất mát mẻ, xem như đứng dưới ánh mặt trời thì cũng không cảm thấy nóng.
Bạch Trân Trân buồn bực ngán ngẩm nhìn phòng làm việc của hiệu trưởng, lẳng lặng chờ đợi Trần Huân đi ra.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đã chờ liên tục nửa tiếng, sau khi tiếng thét chói tai đó lan ra thì cửa phòng phòng làm việc của hiệu trưởng từ đầu tới cuối không có động tĩnh bỗng nhiên bị người ta mở ra.
Mặt Đường Thuận Diên đen thui đi ra từ trong phòng làm việc của hiệu trưởng, nhanh chân đi về phía Bạch Trân Trân.
Mà sau lưng Đường Thuận Diên không có bóng dáng của Trần Huân.
"Sao con người cô máu lạnh thế này? Tiếng kêu thảm thiết của Trần Huân cô không có nghe thấy sao?"
Vừa rồi tiếng hét thảm thiết của Trần Huân thê lương đến tận cùng, nhưng Bạch Trân Trân không có bất cứ vẻ gì là muốn đi qua quan sát, dường như đó chỉ là tiếng hét của một kẻ râu ria.
Đường Thuận Diên chỉ cảm thấy cười chê, con của mình đã vì một người phụ nữ không tim không phổi này mà vi phạm ý muốn của ông ta, thậm chí ngay cả mạng mình cũng không cần. Người phụ nữ này ngoại trừ có một cái túi da xinh đẹp ra, còn có điểm gì hấp dẫn người khác?!
Đối mặt với chất vấn của Đường Thuận Diên, phản ứng của Bạch Trân Trân rất bình thản: "Đó là con trai của ông, ông làm cha mà còn không đau lòng, nhưng ông trông cậy vào một người ngoài cuộc như tôi đau lòng, không phải ông đang nói nhảm chứ?"
Đường Thuận Diên: "!!!"
Cũng may ông ta đã sớm biết sự xảo trá và vô sỉ của Bạch Trân Trân, cũng hiểu bây giờ cô đang chọc giận mình, Đường Thuận Diên hít sâu vài hơi, bình tĩnh lại.
"Ông Tấn Hoa và Từ Phong đang trong phòng làm việc của hiệu trưởng, nếu cô không đi theo tôi, mạng của bọn họ sẽ không giữ được."
Nói rồi, Đường Thuận Diên không muốn nhìn thấy mặt của Bạch Trân Trân nữa, quay người đi về phía phòng làm việc của hiệu trưởng: "Bạch Trân Trân, tôi không có nhiều kiên nhẫn vậy đâu, cô làm hỏng chuyện của tôi, hoặc là dùng mạng của cô bù, hoặc là dùng mạng của bạn cô bù."
"Nếu như bọn họ chết rồi, đó chính là do cô hại chết."
Sắc mặt Bạch Trân Trân đổi hẳn, nổi giận nói: "Đường Thuận Diên, ông vô sỉ!"
Đường Thuận Diên quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, cười khẩy một tiếng, nói: "Thì đã sao? Quyền lựa chọn trên tay cô. Cô đi theo tôi, cô còn có cơ hội sống sót, nếu cô không đi theo tôi, bạn của cô chết là cái chắc, cô tự xưng là hiền lành sẽ làm thế nào?"
Ông ta rất biết nắm bắt nhân tính, người có tâm địa thiện lương sẽ không nhận trách nhiệm mạng người lên vai mình, nhất là hai cái mạng này còn là những người bạn quan trọng nhất của cô.
Đường Thuận Diên tin Bạch Trân Trân sẽ đưa ra lựa chọn, biết rõ là uy hiếp, nhưng chắc chắn cô sẽ hiểu ý mà cam tình nguyện đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng.
Nhìn bóng lưng của Đường Thuận Diên, Bạch Trân Trân cắn răng, cô mắng đối phương một trận, cuối cùng vẫn đi theo.
Phòng làm việc của hiệu trưởng rất lớn, sáng sủa sạch sẽ, đồ trưng bày trong phòng cũng rất hợp lý.
Bàn làm việc to lớn, giá sách và ngăn tủ sắt bố trí dựa vào tường, hoàn toàn phù hợp với bố trí của một phòng làm việc của trường học nhỏ tại thôn quê.
Nhưng mà, đáng lẽ phòng làm việc này nên khiến người ta cảm thấy rất ấm áp thoải mái. Bạch Trân Trân vừa mới bước vào đã cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo cuốn tới, cô rùng mình một cái, vẻ mặt đã có sự thay đổi rất nhỏ.