Sau khi Bạch Trân Trân bước vào phòng làm việc, không gian chung quanh bắt đầu vặn vẹo biến hình, vốn dĩ là phòng làm việc sáng sủa sạch sẽ đã biến thành một hình dạng khác, mặc dù không gian đã lớn ra gấp bội, nhưng cảm giác khiến người ta cảm thấy thoải mái đã hoàn toàn biến mất.
Bạch Trân Trân thấy hoa mắt, sau đó thấy Trần Huân sưng mặt sưng mũi đang phí sức giúp hai người Ông Tấn Hoa và Từ Phong cởi dây thừng trên người.
Còn hai người Ông Tấn Hoa và Từ Phong giống như là bị trúng thuốc, tinh thần ngơ ngơ ngác ngác, cứ như búp bê vải rách mặc cho người khác xếp đặt.
"Anh Trần, anh..."
Không đợi Bạch Trân Trân nói xong, Đường Thuận Diên đã xuất hiện ở sau lưng Trần Huân, ông ta nhìn thấy Trần Huân muốn giải cứu Ông Tấn Hoa và Từ Phong, sắc mặt thay đổi hẳn, đạp một cước vào người Trần Huân.
Trần Huân bị một cước này đạp bay ra ngoài, anh ngã rầm trên mặt đất, không nhịn được ho khan kịch liệt.
Bạch Trân Trân thấy thế, muốn bước qua, nhưng trước mặt lại xuất hiện một tấm màn ngăn vô hình, Bạch Trân Trân có thể nhìn thấy tình hình bên kia nhưng lại không thể đi qua.
Sau khi Đường Thuận Diên dùng một cước đạp bay Trần Huân, nhìn Trần Huân đang nằm rạp trên mặt đất không ngừng thổ huyết, Đường Thuận Diên tức thở hổn hển mắng to: "Trần Huân, mọi thứ tao làm đều là vì mày, nhưng mày lại dám phản bội tao, sao mày có thể xứng đáng với tao chứ?"
"Mày muốn cứu bọn họ đúng không, rất tốt, mày vì hai người đó mà muốn phản bội tao, thế thì đừng trách tao tàn nhẫn vô tình!"
"Nếu bọn họ chết rồi, đó đều là do bị mày làm hại!"
Nói rồi, Đường Thuận Diên rút cây dao găm ra sải bước đi về phía hai người Ông Tấn Hoa và Từ Phong đang ngơ ngơ ngác ngác, nhìn khí thế ngang tàng của ông ta, giống như là muốn giết chết hai người bọn họ.
"Cha, đừng mà!"
Trần Huân trừng sắp rách cả mắt, anh không để ý đau đớn trên thân thể, đứng dậy nhào tới, dùng sức cụng ngã Đường Thuận Diên qua một bên.
"Cha, cha đã làm nhiều chuyện sai trái như vậy, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa, van cầu cha, đừng có làm sai nữa..."
Nhưng Đường Thuận Diên không nghe vô lời của Trần Huân, ông ta nỗ lực nhiều vậy tất cả đều là vì Trần Huân, nhưng đứa bé này lại nhiều lần vượt giới hạn của ông ta, Đường Thuận Diên tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh.
"Mày tránh ra, nếu mày không cho tao giết bọn họ, chính là không nhận người cha là tao này!"
"Cha, đừng mà! Bọn họ là cảnh sát, nếu cha giết bọn họ, thật sự sẽ không còn đường lui có thể rút..."
"Mày cút ngay cho tao!"
Bạch Trân Trân nhìn thấy, vì ngăn cản Đường Thuận Diên làm tổn thương Ông Tấn Hoa và Từ Phong, Trần Huân đã lật mặt với cha của mình.
Trong lúc hỗn loạn, con dao găm của Đường Thuận Diên đã đâm vào trái tim của Trần Huân, thời gian dường như đã ngưng đọng lại tại giờ khắc này.
Đường Thuận Diên không thể tin nhìn Trần Huân, thét lên một tiếng đứt ruột đứt gan: "Huân!"
Thân thể Trần Huân mềm nhũn ngã xuống, nhưng vẻ mặt anh không có vẻ đau khổ, ngược lại chỉ toàn là giải thoát.
"Cha, con biết mọi điều cha làm là bởi vì con, nhưng đừng tiếp tục sai lầm nữa, mẹ đã không có ở đây, con hi vọng cha có thể sống vui vẻ..."
Trần Huân nói rồi, giọng nói dần thấp xuống.
Nhìn con của mình trở thành thế này, thấy anh dần dần im lìm, Đường Thuận Diên không thể chấp nhận kết quả này, ông ta nhìn máu tươi đầy tay, nhìn lại đứa con trai dần dần không còn sự sống của mình, vẻ mặt điên dại đứng lên từ dưới đất.
"Chỉ cần khởi động trận pháp, cha sẽ có thể cứu con rồi. Huân, con chờ, cha nhất định sẽ cứu con, cha nhất định sẽ cứu con..."
Nói xong, Đường Thuận Diên đã bỏ rơi Trần Huân đang thoi thóp nằm trên mặt đất, vẻ mặt ông ta điên cuồng chạy đi.
Mà đợi đến khi Đường Thuận Diên chạy đi, Trần Huân liều một hơi cuối cùng, bò tới trước mặt Ông Tấn Hoa và Từ Phong, cởi dây thừng của bọn họ.
"Điều tôi có thể làm chỉ có thế này, hi vọng cô Bạch có thể tha thứ cho tôi..."
Nhưng vào lúc này, Bạch Trân Trân đã dùng hết toàn lực, cuối cùng đã xé toang tấm vách ngăn đó, cô bước nhanh đi tới trước mặt Trần Huân, đỡ anh từ dưới đất lên.
Mặt mũi Trần Huân chỉ toàn vẻ chết chóc, hơi thở cực kỳ yếu ớt, sau khi nhìn thấy Bạch Trân Trân, anh cố gắng nở một nụ cười với Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch... Tôi, tôi cố gắng..."
Anh đã dùng hết toàn lực, nhưng cũng chỉ có thể làm được tới đây, hiện tại mạng sống của anh đi tới điểm cuối, anh chỉ hi vọng Bạch Trân Trân có thể đồng ý một nguyện vọng của anh.
"Cô Bạch, cô có thể đồng ý một thỉnh cầu của tôi không?"
Mạng sống của Trần Huân đang không ngừng bị bào mòn, khi tính mạng của anh đã tới thời khắc cuối cùng, anh hi vọng Bạch Trân Trân sẽ đồng ý một thỉnh cầu của anh.