Nhìn Trần Huân thế này, trong lòng Bạch Trân Trân cảm thấy có chút khó chịu, cô thở dài một hơi, nói: "Anh nói đi."
Trần Huân cố hết sức cầm tay Bạch Trân Trân, cố gắng nở một nụ cười với cô, máu tươi từng ngụm từng ngụm tuôn ra từ trong miệng của anh, mùi máu tanh nồng nặc lượn lờ quanh chóp mũi của Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, tôi thích cô, tôi sắp chết, cô có thể làm bạn gái của tôi hay không? Dù là chỉ một phút cũng được..."
Ánh sáng ngời trong mắt Trần Huân dần dần bị dập tắt, nhưng anh đã ráng gắng gượng một hơi cuối cùng, hi vọng có được câu trả lời của Bạch Trân Trân.
Nhìn Trần Huân thế này, trong lòng Bạch Trân Trân ngũ vị tạp trần, trên mặt cô hiện vẻ không đành lòng, miệng ngập ngừng, nhẹ giọng nói ra một câu gì đó.
Trần Huân nghe thấy lời Bạch Trân Trân nói, con ngươi nở to trong phút chốc, anh vô thức muốn rút tay mình, nhưng lại bị Bạch Trân Trân trở tay nắm lấy.
"Cô..."
Trần Huân chỉ kịp nói một chữ "cô", một luồng ánh hào quang màu vàng chói lọi mang theo đuôi lửa thật dài xuyên qua thân thể của Bạch Trân Trân, đâm chuẩn xác vào mi tâm của Trần Huân.
Trần Huân gào lên một tiếng thảm thiết như tan nát cõi lòng, mọi thứ chung quanh bắt đầu sụp đổ, cảnh vật bốn phía vặn vẹo biến hình trong tiếng kêu thảm thiết của Trần Huân, để lộ dáng vẻ ban sơ của bọn chúng.
Bạch Trân Trân thấy hoa mắt, cô lại về phòng làm việc của hiệu trưởng lúc đầu, sau đó cô đã thấy Đường Thuận Diên có thái độ điên cuồng ban nãy đang tựa như nổi điên chạy vào từ ngoài cửa.
Khi thấy mũi tên đang đâm thật sâu vào mi tâm của Trần Huân, vẻ mặt Đường Thuận Diên kinh hoàng, ông ta thét lên một tiếng sắc nhọn.
"Mày đã làm cái gì?"
Trước khi Đường Thuận Diên xông lại, Bạch Trân Trân đã lấy ra một nắm lớn bùa chú, ném tất cả vào người của Trần Huân.
Hào quang màu vàng vọt qua bắt đầu cháy rừng rực, thân thể Trần Huân chỉ trong nháy mắt đã bị lửa màu đỏ vàng bao vây.
Cơ thể của ông ta bị lửa màu đỏ vàng thiêu cháy gần như thành tro bụi, còn linh hồn tái nhợt trong suốt của Trần Huân xuất hiện ở trước mắt Đường Thuận Diên.
"Cha, dừng tay lại đi, đừng tiếp tục sai nữa, nếu sớm biết sự tồn tại của con cần trả cái giá đắt thế, con thà rằng mình chưa hề tồn tại."
Ngọn lửa màu vàng quá bá đạo, linh hồn của Trần Huân không chống đỡ được bao lâu, rất nhanh đã bị ngọn lửa nuốt chửng, cháy sạch.
Đợi đến khi toàn bộ lửa cháy hừng hực đã biến mất, thi thể và linh hồn của Trần Huân đã biến mất không còn lại gì theo ngọn lửa.
Bạch Trân Trân nhìn Đường Thuận Diên giống như đã bị người ta bắt hồn đi, ra một đòn cuối cùng.
"Đây là yêu cầu của Trần Huân, anh ta đã thiết lập thời gian mail, nếu như anh ta bị khống chế, bức thư mail này sẽ được gửi đi."
Trần Huân hiểu quá rõ cha của mình, cho nên anh vô cùng rõ mình sẽ gặp phải cái gì, anh biết Đường Thuận Diên sẽ không bỏ kế hoạch, vì đạt được mục đích, ông ta sẽ không từ mọi thử đoạn.
Mình thoát khỏi khống chế của Đường Thuận Diên, có khả năng đối phương sẽ nhân danh tốt cho anh mà điều khiển anh. Cho nên sau khi phát hiện có lẽ mình đã bị bại lộ, Trần Huân đã viết một bức thư mail, thiết lập chuẩn thời gian gửi đi. Nếu anh bị khống chế thì sẽ để mấy người Bạch Trân Trân làm theo yêu cầu trong bức thư đó.
Đường Thuận Diên vẫn chưa trả lời, nhưng từ phản ứng là cơ thể đang run rẩy của ông ta là có thể nhìn ra thật ra là ông ta đã nghe thấy lời Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân nói với Đường Thuận Diên: "Trần Huân nói, nếu như anh ta bị khống chế làm chuyện mình không muốn làm thì sẽ để chúng tôi giết anh ta."
"Anh ta muốn mình hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh, dùng cái này để chuộc những tội nghiệt bởi vì anh ta mà sinh ra."
Những chuyện đó không phải là Trần Huân làm, trận pháp cũng không phải anh bố trí, thế nhưng anh là người có được lợi ích. Sau khi biết được cái mạng này của mình cần trả cái gái đắt mới có thể tồn tại, sau khi Trần Huân trải qua đấu tranh tâm lý một thời gian dài, đã lựa chọn cái chết.
Anh không có lá gan tự mình kết liễu, thậm chí vào lúc ý thức anh tỉnh táo cũng là đang dối mình gạt người, muốn sống tiếp. Nhưng khi phát hiện mình có thể sẽ bị khống chế, anh mong mượn nhờ tay của người khác giết chính mình.
Cái mạng này của anh vốn là không nên tồn tại, hết thảy đều do anh mà ra, vậy thì dùng anh để kết thúc đi.
"Thật ra vốn dĩ Trần Huân có cơ hội sống tiếp, nhưng ông đã điều khiển ý thức của anh ta."
Trần Huân có được ý thức bản thân muốn sống, nhưng Trần Huân đã mất đi ý thức bản thân đã không còn muốn sống tiếp, cho nên, anh không phải là chết ở trên tay người khác, mà là chết tại chính trên tay Đường Thuận Diên.