Bạch Trân Trân trợn mắt nhìn Trần Tiểu Sinh một cái, tức giận nói: "Anh nghĩ gì thế? Anh cho rằng nhân viên hỏa thiêu là ăn không ngồi rồi sao? Người sống người chết không phân biệt được? Không kiểm tra thi thể đã đốt bừa sao?
Phải biết quan tài và thi thể không phải nhét chung vào lò thiêu đốt, đưa đến lò hỏa thiêu sẽ tiến hành kiểm tra lần nữa, bảo đảm thân phận thi thể mới có thể đẩy đến lò hỏa thiêu. Cho nên cho dù là Cổ Anh Hùng giả mạo thi thể Tiêu Mỹ Kỳ tham gia lễ truy điệu, lúc đưa đến lò hỏa thiêu sẽ không đem cậu ta đi đốt ngay.
Nghe thế, Trần Tiểu Sinh mới thở dài một hơi, anh ta vỗ vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Thế thì đỡ thế thì đỡ, tôi thật sự sợ cậu ta bị đưa đi thiêu, một người sống sờ sờ nếu như bị thiêu sống thì đáng sợ biết mấy?"
Nhưng dù vậy, chuyện Cổ Anh Hùng làm là quá bất hợp lý đúng không? Người ta đến nhìn mặt lần cuối thì nhìn mặt cũng là Tiêu Mỹ Kỳ, coi như cậu ta trang điểm thành Tiêu Mỹ Kỳ, vậy cậu ta cũng không phải Tiêu Mỹ Kỳ, cậu ta đi thế này, chẳng phải là khinh nhờn người chết?
"Cậu ta chính là người hâm mộ của Tiêu Mỹ Kỳ sao? Sao cảm thấy những gì cậu ta làm đều không giống là người hâm mộ..."
Bạch Trân Trân nói chuyện trùng quỷ cho Trần Tiểu Sinh: "Có lẽ là cậu ta bị trùng quỷ ký sinh rồi, nếu không sẽ không làm những chuyện não tàn thế này."
Chuyện này một khi bị phát hiện, thanh danh của cậu ta sẽ xấu, về sau không được làm nhập liệm sư.
Trần Tiểu Sinh thở dài một hơi, anh ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt chỉ thoáng cái đã thay đổi: "Sư phụ, vậy tôi thì sao? Tôi có khả năng cũng bị trùng quỷ mà sư phụ nói ký sinh rồi không?"
Lúc trước anh ta giúp đỡ Cổ Anh Hùng xử lý thi thể với nhau, liệu trùng quỷ có thừa cơ ký sinh trên người anh ta hay không?
Bạch Trân Trân lắc đầu: "Anh có nhớ túi chu sa của anh không?"
Đương nhiên Trần Tiểu Sinh nhớ, đó là bùa hộ mạng Bạch Trân Trân cho anh ta, anh ta vẫn luôn mang trên người, coi như tắm rửa cũng không cách xa người.
"Bùa hộ mạng biến thành màu đen, nó bảo vệ anh rồi, anh không có bị ký sinh."
Trần Tiểu Sinh nghe vậy, lúc này mới thở dài một hơi.
***
"Sư phụ, trùng quỷ là cái gì?"
Bạch Trân Trân nói tóm gọn, Trần Tiểu Sinh rất sợ hãi nói: "Đây chẳng phải là đã chứng minh, Tiêu Mỹ Kỳ không phải là bị tai nạn xe, mà là bị người hại chết?"
Hơn nữa người hại cô ấy cực kì âm độc, không chỉ muốn cô ấy chết, còn muốn khiến sau khi cô ấy chết phải hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh.
"Người kia chưa từng nghĩ rằng không may trùng quỷ mất khống chế, sẽ hại chết càng nhiều người sao?"
Trùng quỷ không chỉ ăn quỷ hồn của vật chủ, nó là đồ ăn của oan hồn lệ quỷ, và oán khí của oan hồn lệ quỷ dày đặc, sau khi hình thành quỷ quái, ngộ nhỡ làm bị thương người thì làm sao bây giờ?
Bạch Trân Trân nhìn Trần Tiểu Sinh một cái: "Người kia đã dùng tới trùng quỷ hại người rồi, anh cảm thấy thế nào? Tên đó sẽ để ý điều này?"
Đối phương đã dùng đến biện pháp âm hiểm là trùng quỷ này thì còn để ý có thể hại đến người khác hay không sao?
Trần Tiểu Sinh: "Đúng nhỉ."
Mặc dù cảnh sát đã xác định vụ tai nạn giao thông của Tiêu Mỹ Kỳ là ngoài ý muốn, thế nhưng trùng quỷ xuất hiện đã chứng minh đây không phải ngoài ý muốn, mà là mưu sát.
Tiêu Mỹ Kỳ chết rồi, nhưng người hại cô ấy có thể bởi vì dùng thủ đoạn huyền học mà ung dung ngoài vòng pháp luật, cái này không công bằng.
"Thế nhưng sư phụ, chúng ta không có chứng cứ."
Trùng quỷ đã bị tiêu diệt, quỷ đã giải tán, cho đến bây giờ, bị hại cũng chỉ có ba người bọn họ và Cổ Anh Hùng mà thôi.
Không có chứng cứ, chưa chắc cảnh sát sẽ thụ lí.
Bọn họ và Tiêu Mỹ Kỳ không thân chẳng quen, lẽ nào có thể chạy tới báo án hay sao? Nói không chừng cảnh sát sẽ coi bọn họ là bị bệnh tâm thần mà bắt.
"Có lẽ chúng ta có thể đi tìm Tống Trường Minh?"
Trần Tiểu Sinh lắc đầu: "Không được, Tống Trường Minh là cảnh sát trưởng thuộc khu Tây Cống, anh ta không can dự vào chuyện của khu Sa Điền được, vụ án này không tìm anh ta được."
Tống Trường Minh một ứng cử viên thích hợp, dù sao bọn họ đã có giao tình từng cùng thấy quỷ, giao bản án Tiêu Mỹ Kỳ cho anh xác thực có thể, nhưng vấn đề là anh ta không can dự vào chuyện này được, nói cho anh biết cũng không có cách giải quyết.