Bạch Trân Trân không quá chắc chắn nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm, có lẽ là Tiêu Mỹ Kỳ đang ở khu Trung Tây nhỉ? Thi thể của cô ấy sao lại đưa đến chỗ chúng ta?"
Bạch Trân Trân nhớ mang máng, Tiêu Mỹ Kỳ trên núi Thái Bình của khu Trung Tây, cô ấy cũng là vào thời điểm lái xe từ trên núi xuống xảy ra tai nạn, theo lý mà nói, minh tinh có chút danh tiếng như cô ấy đáng lẽ phải đưa đến nhà tang lễ của Hương Giang, dù sao bên nhà tang lễ kia sẽ lớn hơn một chút, sức chứa của sảnh từ biệt cử hành từ biệt người mất cũng nhiều hơn chút. Mặc dù nói như vậy thì nghe cứ như mình tâng người đạp ta xuống, nhưng mà nhập liệm sư bên nhà tang lễ Hương Giang càng nhiều, kinh nghiệm phong phú hơn, hoàn toàn không cần phải bỏ gần tìm xa, nhất quyết đưa người đến bên này.
Cái này hoàn toàn không bình thường.
Có điều trong người Tiêu Mỹ Kỳ có trùng quỷ, có lẽ là sợ sau khi thi thể của cô đưa đến nhà tang lễ Hương Giang sẽ bị người nhìn ra, hoặc là sợ sau khi hình thành quỷ quái sẽ làm bị thương quý nhân. Dù sao là nhà tang lễ lớn nhất cũng xa hoa nhất trong Hương Giang, thi thể có thể đưa đến chỗ ấy đều là không phú thì quý, ngộ nhỡ quỷ quái hại chết người, thế thì bàn tay đen phía sau màn cũng không tiện hạ tràng.
Xem ra bọn họ lựa chọn nhà tang lễ Thiên Thịnh có mục đích.
Nhà tang lễ Thiên Thịnh tại khu Sa Điền cũng coi như là một nhà tang lễ rất lớn rồi. Đương nhiên, khẳng định không thể so bì được với nhà tang lễ Hương Giang, thi thể đưa đến nơi này gần như đều là người ở xung quanh, coi như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đoán chừng cũng sẽ không gây ra phiền toái lớn gì.
Dù sao người giàu bên khu Sa Điền này có cũng không tới mức nhiều, người kia sợ là cảm thấy nếu ở chỗ này xảy ra chuyện thì bọn họ cũng có thể chịu trách nhiệm được.
"Chi bằng vẫn là tìm Tống Trường Minh tốt hơn, người mà anh ta quen biết nhiều, nói không chừng có thể giới thiệu cho chúng ta."
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Cũng chỉ có thể thế này."
Bạch Trân Trân thì có biết giám sát cao cấp của sở cảnh sát khu Sa Điền, nhưng Từ Phong này dường như không tin tưởng những thứ quái lực loạn thân, không có điều kiện tiên quyết là chứng cớ đã tìm anh ta, dường như cũng không thể lập án.
Điện thoại của Trần Tiểu Sinh vừa rồi lúc anh ta đánh quỷ đã quang vinh tử trận, anh ta mượn điện thoại của Bạch Trân Trân, ra ngoài gọi điện thoại cho Tống Trường Minh. Còn Bạch Trân Trân đảo lộn thân thể Cổ Anh Hùng, sau đó tàn nhẫn bấm một cái xuống huyệt Nhân Trung của anh ta. Sức lực cô dùng có hơi lớn, thân thể Cổ Anh Hùng run rẩy kịch liệt, hồi lâu sau, Cổ Anh Hùng mở mắt. Cổ Anh Hùng vừa tỉnh lại ánh mắt tan rã, còn có vẻ mơ màng không biết mình đang ở chỗ nào, Bạch Trân Trân níu cổ áo của anh ta xách lên, sau đó đẩy anh ta tới tấm gương trước mặt.
"Anh Hùng, còn nhớ rõ cậu làm cái gì không?"
Mặc dù trùng quỷ có thể ảnh hưởng suy nghĩ của người, nhưng không thể hoàn toàn thay đổi suy nghĩ một người, cho nên Cổ Anh Hùng nhớ kỹ mình làm cái gì. Lớp trang điểm trên mặt cậu ta đã bị lau chùi hơn phân nửa, nhưng son môi, tóc giả đủ thứ đều còn, bất kể là ai nhìn thấy cậu ta cũng biết trước đó từng làm gì.
Những ký ức kia ùa về trong đầu Cổ Anh Hùng, cậu ta há to miệng, ngơ ngác nhìn bản thân trong kính.
"Chị Trân Trân, tôi... Thế thế này là thế nào?"
Cổ Anh Hùng sắp khóc rồi, mặc dù cậu ta thích Tiêu Mỹ Kỳ, nhưng cũng không có thích đến mức muốn giả trang thành cô ấy, thay cô ấy đi tham gia lễ truy điệu.
Người chết và người sống có thể giống nhau sao?
Dường như, cậu ta lúc ấy muốn giết chết bản thân...
Cổ Anh Hùng hồi tưởng lại ý nghĩ trước đó của mình.
Nữ minh tinh cậu ta thích chết rồi, hoàn toàn thay đổi, vô cùng thê thảm, coi như cậu ta có kỹ nghệ cao hơn nữa thì cũng không thể khiến cô trở về dáng vẻ như khi còn sống một cách hoàn mỹ. Cậu ta không biết đã nghĩ như thế nào, cảm thấy nếu như mình trang điểm thành dáng vẻ của Tiêu Mỹ Kỳ, tham gia lễ truy điệu ngày mai, vì để càng thật hơn, cậu ta còn chuẩn bị giết chết chính mình.
Vì minh tinh mà cậu ta thích, cậu ta chuẩn bị giết chết bản thân!!!
Dẫu sao Cổ Anh Hùng vẫn chỉ là người trẻ tuổi mười chín tuổi, nghĩ đến đây, hai chân cậu ta mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.
"Chị Trân Trân, sao em ngu si thế này? Em không muốn thế này, chị Trân Trân, em không muốn thế này..."
Cổ Anh Hùng đã bắt đầu nói không mạch lạc, cậu ta thật sự sợ hãi.