Mặc dù làm nhập liệm sư mấy năm, đã thường thấy thi thể, mặc dù quả thực cậu ta rất thích Tiêu Mỹ Kỳ, cũng quả thật thương tâm tiếc hận vì cái chết của cô ấy. Nhưng cậu ta là người rất tiếc mệnh, cậu ta còn trẻ như vậy, cậu ta còn chưa có bạn gái nữa, sao cậu ta có thể vì một nữ minh tinh mình thích đẩy mình vào tử lộ chứ? Vì để cho sau khi chết để lại cho mọi người ấn tượng hoặc là sự đẹp đẽ cuối cùng, chỉ vì một lý do quái đản cùng cực, cậu ta đã hóa trang cho mình, còn muốn giết chết chính mình???
Cổ Anh Hùng muốn ôm Bạch Trân Trân khóc, nhưng vẻ mặt Bạch Trân Trân viết kín mấy chữ "chán ghét", cuối cùng Cổ Anh Hùng chỉ có thể ôm cánh tay của cô khóc oa oa.
Bạch Trân Trân: "..."
Cho nên trùng quỷ trưởng thành đặc biệt đáng sợ, đối với người bình thường thì đều là ác mộng, một khi bị ký sinh, ai biết có thể sẽ làm ra chuyện gì?
Trùng quỷ trưởng thành sống không được mấy ngày, nhưng trong mấy ngày đó bọn họ có thể sẽ bởi vì gặp ảnh hưởng mà làm ra các chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Người phía sau màn quả thật là tội đáng chết vạn lần!
"Được rồi được rồi, đừng khóc, chẳng phải cậu vẫn chưa chết sao? Đã mười chín tuổi rồi mà não óc vẫn đơn giản như vậy, lúc chúng ta đưa di thể đến sảnh từ biệt còn phải ký tên, giao tiếp với các quyến thuộc nữa mà, cậu cho rằng mình nằm vào là được rồi sao?"
Sửa chữa dung nhan cũng tốt, đưa di thể đến sảnh từ biệt cũng tốt, các bước đều có thủ tục, nhập liệm sư là phải kí tên, đầu óc Cổ Anh Hùng ấm lên nghĩ ra một ý tưởng tồi như thế, cậu ta thật sự tưởng là biện pháp này cuối cùng có thể thành công sao?
"Nếu cậu thật sự muốn làm như vậy, cuối cùng chỉ có thể làm hỏng thanh danh của tất cả mọi người nhà tang lễ trong chúng ta mà thôi, về sau người ta nào dám để người nhà đến chỗ chúng ta?"
Bạch Trân Trân quở trách Cổ Anh Hùng một trận, mắng cậu ta như mưa to táp vào mặt.
Sở dĩ Cổ Anh Hùng sẽ làm như vậy, một là bởi vì quả thực đã chịu ảnh hưởng của trùng quỷ, một nguyên nhân khác là có liên quan đến tính cách bản thân cậu ta. Nhập liệm sư tuổi trẻ tài cao, khỏi phải nói ở trong nhà tang lễ Thiên Thịnh rồi, ngay cả giới quàn linh cữu và mai táng toàn bộ Hương Giang, tên tuổi của cậu ta cũng rất lớn, danh tiếng của cậu ta lớn đến mức nhà tang lễ Hương Giang cũng thỉnh thoảng sẽ mời cậu ta đi với tư cách "khách mời" để sửa chữa gương mặt. . Người theo nghề nhập liệm sư vốn đã không nhiều, tay nghề tốt càng như mò kim đáy biển, xem như nhà tang lễ Hương Giang cũng cao lắm chỉ có mười hai nhập liệm sư thôi.
Nghe Cừu Quốc Hoa nói, thật ra bên nhà tang lễ Hương Giang thật ra đã dùng tiền lương cao để bứng Cổ Anh Hùng đi, có điều cậu ta đã từ chối. Dùng cách nói của cậu ta thì bên nhà tang lễ Hương Giang có quy củ quá nhiều, không tự do bằng bên nhà tang lễ Thiên Thịnh này, cậu ta tình nguyện ở lại chỗ này, dù tiền lương ít chút nhưng chí ít con người tự do.
Danh tiếng quá lớn sẽ nuôi ra ngạo mạn, dù cậu ta không có thể hiện ra, nhưng khi trùng quỷ nhập vào người thì vẫn làm lộ khuôn mặt tự phụ. Nếu như không phải bởi vì duyên cớ tự mãn tới mức tự đại thì cậu ta sẽ không nghĩ ra kế vớ vẩn thay mận đổi đào này.
Cổ Anh Hùng bị Bạch Trân Trân mắng không ngẩng đầu được lên, cậu ta cúi thấp đầu đứng ở nơi đó, dáng vẻ rất đáng thương.
Bạch Trân Trân: "..."
Tự nhiên cảm thấy như kiểu mình bắt nạt cậu bạn nhỏ, nhưng lần này chuyện Cổ Anh Hùng làm thật sự quá bất hợp lí, nếu không dạy dỗ đàng hoàng, ai biết về sau cậu ta còn gây ra họa gì nữa?
Cho nên Bạch Trân Trân vẫn luôn sa sầm mặt, không cho Cổ Anh Hùng sắc mặt tốt nào, còn cậu ta cũng biết mình sai rồi, ngoan ngoãn cúi thấp đầu, cũng không dám nói dù là một câu dư thừa.
Cũng may không diễn ra quá lâu, Trần Tiểu Sinh ra ngoài gọi điện thoại đã trở về rồi, anh ta nói cho Bạch Trân Trân, bên Tống Trường Minh đã liên hệ một người bạn của anh, người kia là người của sở cảnh sát bên khu Sa Điền, người đó cũng tin tưởng những thứ thần quỷ tâm linh này.
"Trưởng quan Tống nói, sau khi người đó đến, chúng ta cứ nói thẳng tình huống chi tiết cho đối phương biết là được rồi, về phần cái khác, chúng ta không cần xen vào nữa."
Sau khi dừng lại giây lát, Trần Tiểu Sinh lại nói một câu: "Có điều trưởng quan Tống nói, nếu có gì chúng ta có thể giúp đỡ, cũng có thể giúp một tay, ý anh ta nói là hỗ trợ phương diện mà sư phụ am hiểu ấy."
Bạch Trân Trân: "..."