Đối với cái này người trong giới Huyền Môn không có bất kỳ ý kiến gì, Bạch Trân Trân nghe Hách Cầm Vận nói, chuyện của Đường Thuận Diên đã cho người Huyền Môn một hồi chuông cảnh báo. Lúc xử quyết Đường Thuận Diên, người trong giới đã Huyền Môn tụ tập lại cùng nhau, tận mắt thấy kết cục của Đường Thuận Diên.
Ông ta đi một cách nghịch thiên, đáng lẽ phải chịu thiên phạt, và trừng phạt của ông ta chính là chín chín tám mươi mốt thiên lôi.
Về phần Huyền Môn làm sao kết nối với thiên đạo giáng thiên lôi, Bạch Trân Trân cũng không rõ, có điều cô biết là, Đường Thuận Diên đã thật sự chịu chín chín tám mươi mốt thiên lôi sau đó mới hồn phi phách tán.
Người trong giới Huyền Môn Mắt chứng kiến mọi thứ thấy lòng còn sợ hãi, sau đó khi muốn làm chuyện xấu cũng phải suy tính một hồi Thiên Lôi liệu có tha cho bọn họ hay không.
Đương nhiên, bởi vì có sự xuất hiện của Tôn Tuệ Yến, suy đoán của người trong giới Huyền Môn Hương Giang đối với thân phận của Bạch Trân Trân càng thêm khẳng định, đồng thời cảm thấy khó trách trước đó bọn họ tra tới tra lui cũng không tra được tin tức liên quan về Bạch Trân Trân. Hóa ra cô không phải là người của gia tộc lánh đời tại Hương Giang, mà là đến từ đại lục. Xác định Bạch Trân Trân lai lịch bất phàm, lại thêm lần diệt trừ Đường Thuận Diên này Bạch Trân Trân đã bỏ ra nhiều công sức, thái độ của người trong giới Huyền Môn Hương Giang dành cho Bạch Trân Trân đã trở nên cung kính hơn rất nhiều. Đối với cái này Bạch Trân Trân không có cảm giác gì, dù sao cô làm Huyền Thuật Sư chỉ là nhân tiện, công việc tay phải vẫn là làm nhập liệm sư, thân phận cao thấp bên trong Huyền Môn, đối với cô không có ảnh hưởng gì.
Đáng nhắc tới chính là, toàn bộ tài sản của Đường Thuận Diên bị tịch thu rồi, mà Bạch Trân Trân với tư cách là người bị hại, cộng thêm phần thưởng diệt trừ khối u ác tính Đường Thuận Diên này, cô nhận được rất nhiều tiền. Bạch Trân Trân nhận thưởng tiền bạc, xây lại nhà tang lễ Thiên Thịnh, về phần những tài sản Cầu Quốc Hoa để lại cho Bạch Trân Trân, cô không giữ lại chút nào, quyên góp tất cả ra ngoài.
Những chuyện Cầu Quốc Hoa làm Bạch Trân Trân không thể tha thứ, đương nhiên cô cũng sẽ không mặt dày vô sỉ giữ lại những số tiền kia của Cầu Quốc Hoa. Giờ đây ông ta đã không có ở đây, số tiền này quyên góp ra ngoài, cũng coi như là có nơi bàn giao.
Nhà tang lễ đã xây xong trong vòng thời gian nửa năm cuối cùng, đương nhiên là Bạch Trân Trân trở thành chưởng quản đáng tin cậy của nhà tang lễ, bởi vì tính đặc thù của nhà tang lễ, nghi thức cắt băng gì gì đó hiển nhiên là không có, Bạch Trân Trân tìm về nhân viên trước kia của nhà tang lễ, mời bọn họ tiếp tục làm việc ở đây.
"Sư phụ, tôi cứ tưởng là sư phụ đã quên tôi rồi, còn tưởng rằng sư phụ đã hoàn toàn không cần tôi nữa..."
Trần Tiểu Sinh ôm cánh tay của Bạch Trân Trân, khóc đến mức bong bóng nước mũi đã xuất hiện. Một người lớn già đầu hơn ba mươi tuổi trông cứ như một đứa trẻ.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Đường Thuận Diên, Bạch Trân Trân xác định sẽ không còn ai ngầm đâm chọt gây sự nữa, nên ngay khi nhà tang lễ lại lần nữa được đưa vào sử dụng, cô đã đi tìm Trần Tiểu Sinh. Lúc đó Trần Tiểu Sinh đang kinh doanh một tiệm tạp hóa với anh chị của mình, căn cứ lời anh của anh ta nói nói, từ lúc Bạch Trân Trân trục xuất anh ta khỏi sư môn, mỗi ngày Trần Tiểu Sinh đều là dáng vẻ ủ rũ không có tinh thần, làm gì cũng không có sức, dùng lời anh chị của anh ta hình dung thì anh ta cứ như con gà bệnh, nhìn là thấy chướng mắt.
Lúc Bạch Trân Trân tìm tới Trần Tiểu Sinh, vốn dĩ anh ta còn muốn thận trọng một chút, kết quả Bạch Trân Trân thấy hình như anh ta không quá muốn đi theo mình, lập tức từ bỏ. Dù sao trước kia đuổi Trần Tiểu Sinh đi là phòng ngừa anh ta đi theo mình sẽ bị liên lụy, nhưng nếu Trần Tiểu Sinh không muốn trở về, vậy cũng không quan trọng.
Nhưng mà Bạch Trân Trân thì đã muốn từ bỏ, song, Trần Tiểu Sinh lại không chịu.
"Sư phụ, sư phụ không dỗ dành tôi thêm sao? Sư phụ quả nhiên không phải thật tâm muốn tôi trở về, ngay cả dỗ tôi thêm một câu cũng không chịu!"
"Sư phụ, sư phụ quá đáng!!!"
"Sư phụ, sư phụ đừng đi! Sư phụ không dỗ tôi tôi cũng đi theo sư phụ!!!"
Trần Tiểu Sinh tự mình dỗ mình, rất nhanh đã dỗ mình xong, sau đó gào khóc muốn đi theo Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân: "..."
Anh chị của Trần Tiểu Sinh có chút không muốn nhìn, có điều thấy Trần Tiểu Sinh lại có sức sống, bọn họ rất vui mừng.
Thế là, Trần Tiểu Sinh lại cùng Bạch Trân Trân đến nhà tang lễ Thiên Thịnh, anh ta dùng tiền mua nhà có ma sát vách của Bạch Trân Trân, sau khi sửa chữa xong thì vui tươi phấn khởi vào ở. Bởi vì nơi này từng xảy ra án mạng, giá cả rẻ hơn rất nhiều, người Hương Giang phần lớn kiêng dè những thứ này, bởi vậy cũng không có ai tranh đoạt với Trần Tiểu Sinh.