Bạch Trân Trân hỏi Trần Tiểu Sinh không sợ sao? Anh ta lắc đầu, đáp: "Nơi này là nhà của Kim Thọ và Lệ Mai, tôi thân quen với bọn họ như vậy, bọn họ làm quỷ rồi mà tôi vẫn ở chung với bọn họ lâu như vậy, tôi sợ cái gì?"
Bạch Trân Trân: "..."
Được thôi.
Có điều vì để cho Trần Tiểu Sinh không đến mức bị vận rủi và xúi quẩy quấn thân, Bạch Trân Trân vẫn bố trí đơn giản trong nhà cho anh ta, kể từ đó, Trần Tiểu Sinh ở lại càng thêm an tâm.
Trong thời gian hơn nửa năm đó, Bạch Trân Trân bởi vì không có chuyện gì nên chọn đi giúp Từ Phong xử lý những bản án anh ấy đã kết án sai lúc trước.
Bây giờ Bạch Trân Trân cũng coi như là có quan hệ trong giới Huyền Môn, cộng thêm hiện tại Huyền Thuật Sư cũng được xem là đứng ngoài sáng trước mặt cơ quan chính phủ, cô bèn mời thêm mấy Huyền Thuật Sư hỗ trợ.
Nhiều người sức mạnh lớn, một mình Bạch Trân Trân làm thì có khả năng cần hai năm mới có thể giải quyết hết bản án, bây giờ dồn vào thời gian nửa năm giải quyết triệt để. Những bản án này sau khi được giải quyết, oán khí trên người Từ Phong cuối cùng đã biến mất, anh ấy ở trong mắt Bạch Trân Trân đã bình thường, không còn tối thui như trước đó nữa.
Nhưng mà những bản án Từ Phong kết án sai hồi đó đã được giải quyết, quan hệ giữa Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân vẫn kẹt ở trạng thái trên tình bạn dưới tình yêu.
Từ Phong sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai, không biết rốt cuộc Ông Tấn Hoa đang giở trò quỷ gì.
"Tấn Hoa, một cô gái tốt như Trân Trân, nếu cậu cứ không ra tay, người ta sẽ không thèm cậu nữa đâu!"
Từ Phong sốt ruột đến độ thúc giục Ông Tấn Hoa liên tục, nhưng Ông Tấn Hoa lại nói lòng mình tự nắm chắc, Từ Phong thấy thế, anh ấy cũng hết cách.
Người này cực kì có chủ kiến, anh ấy còn có thể làm sao?
"Dù sao lời tôi nói đặt ở đây với cậu, nếu cậu không vội thì có người khác vội, đến lúc đó gà bay chó sủa, cậu đừng tìm tôi khóc! !"
Ông Tấn Hoa mỉm cười nói: "Cậu yên tâm, không ngày đó đâu."
Từ Phong: "!!!"
Anh ấy muốn đánh người làm sao bây giờ?!
Mà Bạch Trân Trân cũng lấy làm lạ vì sao Ông Tấn Hoa không tỏ tình. Mặc dù lúc tra án bọn họ ở chung với nhau, Ông Tấn Hoa cũng thường xuyên hẹn cô ra ngoài, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tỏ tình.
Có điều bởi vì Ông Tấn Hoa rất biết chừng mực, nhờ đó Bạch Trân Trân không cảm thấy mình bị người ta xem thành con cá để nuôi rồi bắt.
Được rồi, tỏ tình với cả không tỏ tình, cô không quan tâm cái này, trạng thái hai người như bây giờ cũng rất tốt.
Bạch Trân Trân vô tư, rất nhanh đã ném chuyện này ở một bên.
Mãi cho đến khi nhà tang lễ Thiên Thịnh lại lần nữa gầy dựng, Ông Tấn Hoa hẹn Bạch Trân Trân ra ngoài. Lúc nhìn thấy hoa hồng lấp lánh đầy nhà hàng, Bạch Trân Trân ngây ngẩn cả người.
Ông Tấn Hoa cầm hoa hồng Bạch Trân Trân thích nhất, đi từng bước một về phía cô.
"Thưa cô Bạch Trân Trân, xin hỏi cô có bằng lòng làm bạn gái của tôi không?"
Anh cho Bạch Trân Trân thời gian đủ dài thích nghi với sự tồn tại của anh, chờ đến khi mọi thứ đều kết thúc, anh đã dùng cách thức long trọng nhất, hỏi cô có bằng lòng làm bạn gái của anh hay không.
Một màn này Ông Tấn Hoa đã diễn luyện hơn trăm ngàn lần, nhưng khi chân chính đứng trước mặt Bạch Trân Trân, chờ đợi lời đáp lại của cô, trong lòng bàn tay của Ông Tấn Hoa vẫn đỏ từng lớp mồ hôi.
Dù là giữa anh với Bạch Trân Trân chỉ còn một tầng giấy mỏng manh, nhưng anh vẫn không dám chắc chắn cho rằng Bạch Trân Trân sẽ chọn anh.
Bạch Trân Trân... Cô sẽ đồng ý chứ?
Hóa ra xem như là người có cảm xúc cực ổn định thì ngay lúc này cũng sẽ căng thẳng, Bạch Trân Trân nhìn trên trán Ông Tấn Hoa đã đổ một tầng mồ hôi, không nhịn được mà bật cười.
"Em đồng ý."
Nói xong, Bạch Trân Trân nhận hoa tươi Ông Tấn Hoa đưa tới, nhào tới ôm đối phương.
Ngay khoảnh khắc cô đồng ý, thân thể căng cứng của Ông Tấn Hoa đã thả lỏng xuống, anh ôm chặt Bạch Trân Trân, hưởng thụ thời gian hạnh phúc hiện tại.
Bạch Trân Trân cũng không biết tương lai bọn họ sẽ như thế nào, có lẽ sẽ chia xa, có lẽ sẽ luôn luôn bên nhau, nhưng cô biết là, chí ít giờ này phút này, bọn họ hạnh phúc.
Như thế là đủ rồi.
Chỉ mong bọn họ có thể vô lo cả đời, hạnh phúc an khang.
[HOÀN]