"Nội tạng của Tiêu Mỹ Kỳ vẫn còn, nếu pháp y kiểm tra, có thể kiểm tra ra vấn đề, cái này có thể làm một chứng cứ."
Nói xong, Bạch Trân Trân dừng lại, sau đó lại tiếp tục nói: "Người trồng trùng quỷ cho cô ta hiển nhiên là hận Tiêu Mỹ Kỳ vô cùng, để cô ta sống trải nghiệm nỗi đau đớn bị vạn trùng gặm nhấm linh hồn không nói, hắn còn dùng phương thức tàn khốc nhất giết chết Tiêu Mỹ Kỳ, thậm chí sau khi cô ta chết, ngay cả linh hồn của cô ta cũng không giữ lại cho cô ta."
Làm người phải có chừng mực, kẻ hại người chẳng những hại chết Tiêu Mỹ Kỳ, ngay cả kiếp sau cũng không chừa lại cho cô ta, nếu không có thâm thù đại hận, sẽ không làm ra được chuyện bệnh hoạn này.
"Điều kiện nuôi trùng quỷ có hơi hà khắc, cần máu, tóc của ký chủ gây trồng trứng trùng, như vậy mới có thể để trùng quỷ ký sinh thành công."
Điều kiện nuôi trùng quỷ vẫn rất hà khắc, nếu không phải người thân cận, rất khó làm được điểm này.
"Trưởng khoa Ông, chuyện tôi có thể giúp anh chỉ có chừng này, còn lại cần cảnh sát điều tra."
Nếu đối phương đã nếm được vị ngọt dùng tà thuật hại người, vậy thì không thể nào thu tay, có một số giới hạn một khi bị phá vỡ, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư...
Loại chuyện giết người này, sau khi làm qua một lần, sẽ không còn nỗi sợ hãi gì nữa, đặc biệt sau khi giết người còn không cần gánh chịu trách nhiệm pháp luật, có thể tiếp tục tiêu dao tự tại, không phải sẽ tiếp tục giết người sao?
Nghĩ cách đối phó người khác khó khăn nhường nào, chi bằng trực tiếp giết chết là xong hết.
Sở dĩ Bạch Trân Trân không tiếc bại lộ bản thân cũng muốn nhúng tay vào vụ án này chính là vì điều này.
"Cô Bạch, án này chúng tôi nhận."
Bạch Trân Trân gật đầu: "Được."
Ông Tấn Hoa là người thuộc phái hành động, rất nhanh đã gọi điện thoại gọi đồng nghiệp tới.
Chưa tới nửa tiếng, một tốp người tới, ngoài hai pháp y, còn có hai cảnh sát, một người trong đó chính là đốc sát cấp cao Từ Phong.
Ở trước mặt cảnh sát, dĩ nhiên Bạch Trân Trân không thể nói là trùng quỷ, quấy phá, có người dùng tà thuật gì đó, Ông Tấn Hoa đã nhắc nhở Bạch Trân Trân, cho dù rõ ràng đây là chân tướng, cũng không thể nói, mà phải cung cấp bằng chứng xác thực.
Còn cái khác, chỉ xem phía cảnh sát tra như thế nào.
Bạch Trân Trân dựa theo lời Ông Tấn Hoa đã dặn, thành thật nói với Từ Phong - người tới hỏi mình.
"Đốc sát Từ, là như thế này, lúc tôi và đồng nghiệp chỉnh lý nghi dung cho người chết, phát hiện khí quản nội tạng của cô ấy có suy kiệt ở mức độ khác nhau, loại suy kiệt này hiển nhiên không phải hiện tượng bình thường, cho nên chúng tôi nghi ngờ Tiêu Mỹ Kỳ không phải chết do tai nạn xe, cô ấy là bị người ta mưu sát."
Còn hai người Trần Tiểu Sinh và Cổ Anh Hùng, họ cũng được cảnh sát hỏi thăm, đương nhiên, câu trả lời của họ cơ bản thống nhất với Bạch Trân Trân.
Trùng quỷ, dục quỷ gì đó, những thứ siêu việt tới giống như đang nói bậy này, không ai trong số họ đề cập tới.
Sau khi hỏi thăm bình thường, thi thể của Tiêu Mỹ Kỳ chắc chắn phải đưa tới đồn cảnh sát tiến hành giải phẫu, pháp y và cảnh sát theo Từ Phong tới đi trước một bước, mà Từ Phong thì ở lại.
Anh nhìn Ông Tấn Hoa, mở miệng nói: "Cô Bạch, Tấn Hoa có làm khó cô không?"
Anh còn nhớ những nghi ngờ của Ông Tấn Hoa đối với Bạch Trân Trân lúc ban ngày, còn cho rằng buổi tối Ông Tấn Hoa tới là đặc biệt tới tìm Bạch Trân Trân.
Ông Tấn Hoa thực ra là chi viện Bạch Trân Trân mời tới: "..."
Tai anh không điếc, nghe thấy được Từ Phong đang nói gì.
Nhưng rõ ràng Từ Phong cũng không thể nói xấu Ông Tấn Hoa ngay trước mặt anh, ngược lại vô cùng thành khẩn xin lỗi Bạch Trân Trân, bảo cô đừng so đo với Ông Tấn Hoa.
"Cô Bạch, Tấn Hoa có hơi thẳng thắn một chút, nhưng không có tâm tư xấu gì, mọi thứ anh ấy làm đều là vì tra án, cô tuyệt đối đừng so đo với anh ấy."
"Anh ấy không phải cố ý nhắm vào cô."
Bạch Trân Trân gật đầu: "Tôi biết."
Anh là tới giúp cô, điểm này Bạch Trân Trân rất rõ.
Từ Phong còn muốn nói gì đó, Ông Tấn Hoa đã có hơi không nhìn nổi, anh cất bước đi tới, trong giọng nói có thêm vài phần bất lực.
"A Phong, tôi và cô Bạch đã xóa bỏ hiềm khích trước đó rồi, cậu không cần giải thích thay tôi, tôi đã không còn hoài nghi cô Bạch nữa rồi."
Từ Phong nghe vậy, hồ nghi nhìn Ông Tấn Hoa: "Lần này anh dễ nói chuyện như vậy sao?"
Ông Tấn Hoa: "Tôi luôn rất dễ nói chuyện."
Bạch Trân Trân gật đầu, ở bên cạnh phụ họa: "Quả thực anh ấy rất dễ nói chuyện."
Điểm này Bạch Trân Trân không nói dối, cảm xúc của Ông Tấn Hoa rất ổn định, mình chửi anh cũng được, khích anh cũng xong, anh chưa từng tức giận, thái độ đối với Bạch Trân Trân trước sau như một.
Nói từ phương diện nào đó, tính khí của anh quả thực rất tốt.
Chuyện nên nói đều nói xong rồi, họ cũng không nán lại đây lâu, rất nhanh liền rời đi.