Cổ Anh Hùng còn đang mặc váy, đội tóc giả, trang điểm trên mặc tới bây giờ vẫn chưa dám rửa sạch, nhìn thấy cảnh sát đi rồi, Cổ Anh Hùng đáng thương nhìn Bạch Trân Trân.
"Chị A Trân, bây giờ có phải tôi có thể đi tắm rồi không?"
Cậu ta cảm thấy nếu mình tiếp tục mang bộ dạng này tiếp, sợ là sẽ có bóng ma tâm lý... không đúng, bây giờ cậu ta đã có bóng ma tâm lý rồi.
Nhìn bộ dạng đáng thương đó của cậu ta, Bạch Trân Trân vẫy tay với cậu ta, ghét bỏ nói: "Được rồi, đi đi."
Nhận được câu trả lời của Bạch Trân Trân, Cổ Anh Hùng chạy như bay đi tắm.
Chuyện tối nay coi như giải quyết hoàn mỹ, Bạch Trân Trân chuẩn bị đi về, nhưng lại bị Trần Tiểu Sinh kéo cánh tay.
"Sư phụ, tôi có thể đến nhà cô tạm bợ một đêm không?"
Tối nay gặp quá nhiều quỷ, anh ta có hơi sợ.
Bạch Trân Trân mặt không cảm xúc nói: "Nhà tôi còn có hai con quỷ kìa."
Trần Tiểu Sinh: "..."
Thấy sắc mặt anh ta không tốt, Bạch Trân Trân tốt bụng hỏi một câu: "Anh còn đi không?"
Trần Tiểu Sinh cắn răng: "Đi."
Có sư phụ ở đây, anh ta không sợ quỷ đâu.
***
Nhà Bạch Trân Trân có kết cấu ba phòng hai sảnh, ngoài căn phòng nhỏ để bàn thờ đó, còn có phòng dành cho khách, bên trong có giường đơn, sau khi thay ga giường là có thể ở được.
Trần Tiểu Sinh bởi vì lời Bạch Trân Trân vừa mới nói, có hơi nghi thần nghi quỷ, anh ta dính lấy bên cạnh Bạch Trân Trân, nhỏ tiếng nói: "Sư phụ, quỷ đâu?"
Bạch Trân Trân nhìn anh ta: "Quỷ không cần ngủ sao?"
Trần Tiểu Sinh tỏ vẻ chấn kinh nói: "Quỷ còn cần ngủ sao?"
Đã làm quỷ rồi, thế mà còn sẽ ngủ sao?
Bạch Trân Trân trợn mắt, ghét bỏ đẩy Trần Tiểu Sang sang một bên: "Quỷ nhà người khác tôi không biết, nhưng quỷ nhà tôi chắc chắn phải ngủ."
Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai vừa mới chết, đoán chừng còn chưa thích ứng làm quỷ, đoán chắc cũng cần nghỉ ngơi, Bạch Trân Trân không đi quấy rầy họ, một mình lấy đồ đi tắm.
Trần Tiểu Sinh ngồi trên sô pha, nhìn gì cũng cảm thấy giống quỷ.
"Sư phụ, sư phụ, cô đừng dọa tôi, cô có thể nói rõ ràng không? Sư phụ? Sư phụ?"
Bạch Trân Trân tắm xong thay đồ, trực tiếp về phòng nghỉ ngơi, Trần Tiểu Sinh ấm ức đi vào nhà tắm tắm.
Nhưng khi nhìn thấy áo tắm Bạch Trân Trân chuẩn bị cho anh ta, Trần Tiểu Sinh cảm động tới mức nước mắt ầng ậng — anh ta biết ngay, sư phụ chỉ là mặt lạnh tim nóng, thực ra sư phụ vẫn rất để ý anh ta.
Nghĩ tới cảnh sư phụ mình xách tấm cửa đánh bầy quỷ, Trần Tiểu Sinh đột nhiên bình tĩnh lại.
Anh ta sợ quỷ à? Sư phụ anh ta lợi hại như thế, quỷ gì tới trước mặt sư phụ không an tĩnh ngồi xếp bằng?
Không thấy hai con quỷ kia còn trái lẽ thường đi ngủ sao? Anh ta còn có gì để sợ?
Sau khi nghĩ rõ, Trần Tiểu Sinh lập tức đắc ý, sau khi thay đồ xong, anh ta hùng dũng oai vệ, hiên ngang đi vào phòng dành cho khách.
Trong bóng tối, hai người giấy nhỏ lén lút nhìn mọi thứ: "..."
Người này kỳ quái như vậy?
Anh ta không phải kẻ ngốc chứ?
"A Thọ, anh nói liệu anh ta có phải là đối tượng của Trân Trân không?"
"Mắt Trân Trân mù mới sẽ chọn anh ta."
"Em cũng cảm thấy như vậy."
Sau khi hai người giấy nhỏ nhỏ tiếng nghị luận một phen liền xuyên qua khe cửa, bay lên bàn thờ nghỉ ngơi.
"Lý Kim Thọ -"
"Vương Lệ Mai -"
"Lý Kim Thọ -"
"Vương Lệ Mai -"
Giọng nói du dương không biết từ đâu truyền tới, quanh quẩn không ngừng bên tai hai người giấy nhỏ, thế nhưng hai người họ nằm trên bàn thờ, không có chút phản ứng nào với giọng nói này, mặc cho giọng nói đó trở nên ngày càng thúc giục, hai người giấy nhỏ lại không có bất cứ phản ứng gì.
Đồng thời, trong một căn nhà quan tài ở khu Thâm Thủy Phụ, trong tay một người đàn ông trẻ gầy trơ xương đang cầm một cái chuông dùng sức lắc.
"Lý Kim Thọ -"
"Vương Lệ Mai -"
"Lý Kim Thọ -"
"Vương Lệ Mai -"
Trước mặt người đàn ông đang bày hai người bùn nhỏ, trên người người bùn nhỏ đang quấn dây đỏ rất mảnh, đầu còn lại của dây đỏ thì buộc lên trên cái chuông đó.
Nét mặt người đàn ông điên cuồng, ngữ khí cũng trở nên ngày càng giục giã.
Thế nhưng thân thể người bùn nhỏ lắc lư mấy cái, lại an tĩnh trở lại, hai quỷ hồn vốn nên bị hút tới vẫn chưa xuất hiện.
Tốc độ lắc chuông của người đàn ông ngày càng nhanh, tốc độ đọc tên của họ cũng theo đó nhanh lên rất nhiều, chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, hai người bùn đó vỡ ra, mà người đàn ông gầy đét kia phun ra một ngụm máu, yếu ớt xụi lơ trên đất.
"Không thể nào? Sao lại như vậy? Rốt cuộc là sai ở đâu?"
Người đàn ông ngồi lê trên đất, ngay cả sức bò dậy cũng không có, anh ta lẩm bẩm, hết lần này tới lần khác lặp lại câu nói này, mắt dần biến thành màu đỏ ngầu.
Chỉ thiếu một bước cuối cùng!
Chỉ thiếu một bước cuối cùng!
Vì sao lại như vậy?