Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 126 - Chương 126:

 Chương 126: Chương 126: Chương 126:

Tối qua đã dày vò rất lâu, Bạch Trân Trân mệt vô cùng, sau khi quay về liền trực tiếp nằm trên giường bất động.

Giấc ngủ này cô ngủ tới say sưa, chuông báo thức sáng ngày hôm sau kêu rất lâu, cũng không đánh thức cô được.

Cuối cùng vẫn là Trần Tiểu Sinh gõ cửa phòng cô, kéo cô từ trong mộng dậy.

Bạch Trân Trân đen mặt mở cửa phòng, ngữ khí âm u nói: "Tốt nhất anh có một lý do thích hợp!"

Nhìn Bạch Trân Trân mặt đầy oán khí, Trần Tiểu Sinh rùng mình, vội vàng mở miệng nói: "Sư phụ, sư phụ, tôi không phải cố ý đánh thức cô, là sếp Ông kia tới rồi, anh ta nói đã hẹn với cô rồi..."

Sếp Ông? Sếp Ông nào?

Bạch Trân Trân nhíu mày lại, đầu vẫn chưa hồi phục năng lực suy nghĩ bình thường, ngẩng đầu nhìn như thế, liền nhìn thấy người được gọi là sếp Ông.

Ông Tấn Hoa đã từ trên sô pha đứng dậy, anh lộ ra nụ cười ôn hòa với Bạch Trân Trân: "Cô Bạch, chào buổi sáng."

Năng lực hành động của người này cường hãn như vậy sao?

Đợi tới khi rửa mặt xong ngồi trên sô pha, cảm xúc của Bạch Trân Trân đã sắp xếp xong, Trần Tiểu Sinh nhìn thấy Bạch Trân Trân đã khôi phục bình thường, lúc này mới vào bếp bắt đầu làm bữa sáng.

Ông Tấn Hoa nhìn Bạch Trân Trân, hỏi một câu: "Cô Bạch, vừa nãy anh ta gọi cô là sư phụ?"

Bạch Trân Trân nâng mắt nhìn Ông Tấn Hoa: "Có ý kiến?"

Mình xử lý xong xuôi mới bảy giờ sáng, điều này đại biểu Ông Tấn Hoa hơn sáu giờ đã tới rồi.

Anh thật kính nghiệp.

Bạch Trân Trân lộ ra một nụ cười giả trân với đối phương: "Cho nên, án của Tiêu Mỹ Kỳ có manh mối rồi?"

Ông Tấn Hoa lắc đầu: "Án của Tiêu Mỹ Kỳ do A Phong nhận, tôi phụ trách án của Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai."

Bạch Trân Trân nhíu mày: "Tôi nhớ hình như Từ Phong không tin chuyện tà thuật giết người này nhỉ?"

Ông Tấn Hoa gật đầu, vô cùng thản nhiên nói: "Đúng vậy, cậu ta không tin những thứ này, nhưng cậu ta là cảnh sát rất ưu tú."

Không tin không có nghĩa không thể tra án.

"Trùng quỷ chắc là thứ loại như thuốc độc, tuy tai nạn xe là ngoài ý muốn, nhưng nếu không có tai nạn xe, Tiêu Mỹ Kỳ cũng sẽ bởi vì nhiều khí quản suy kiệt mà chết."

Tuy dính dáng tới dùng tà thuật giết người, nhưng về bản chất thực ra vẫn là người giết người, để Từ Phong đi hoàn toàn là lựa chọn chuyên nghiệp, anh ấy có thể.

Bạch Trân Trân ồ một tiếng, tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ với Ông Tấn Hoa.

Cuối cùng vẫn là Ông Tấn Hoa lên tiếng: "Cô Bạch, chuyện tối qua cô đồng ý với tôi..."

Bạch Trân Trân ồ một tiếng, từ trên sô pha đứng dậy: "Anh đi theo tôi."

Án của Tiêu Mỹ Kỳ coi như là Bạch Trân Trân nợ Ông Tấn Hoa một nhân tình, càng huống hồ bây giờ anh phụ trách tra án của Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai, mặc kệ là nói từ phương diện nào, Bạch Trân Trân đều nên cung cấp sự tiện lợi cho anh.

Cô dẫn Ông Tấn Hoa tới căn phòng nhỏ, sau khi thắp một nén hương trên bàn thờ, lúc này mới mở miệng nói.

"Anh A Thọ, chị Mai Mai, anh chị ra đây một chút."

Sau khi giọng nói của Bạch Trân Trân dừng lại, hai người giấy nhỏ từ trong bàn thờ bay ra, rơi lên mặt bàn trước mặt.

Bạch Trân Trân chỉ hai người giấy nhỏ đó, nói với Ông Tấn Hoa.

"Trưởng khoa Ông, linh hồn của Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai ám lên người người giấy nhỏ này, có vấn đề gì anh có thể hỏi họ."

Ánh mắt của Ông Tấn Hoa rơi lên người hai người giấy to cỡ bàn tay kia, không quá chắc chắn nói: "Cô Bạch, quỷ hồn của hai người họ thật sự ở trên người giấy nhỏ?"

Bạch Trân Trân gật đầu: "Đúng vậy, quỷ hồn sợ ánh mặt trời, chỗ tôi cũng không có thứ gì có thể cho họ ám lên, bèn cắt hai người giấy nhỏ cho họ làm cơ thể, anh hỏi đi, họ có thể trả lời câu hỏi của anh."

Mượn trợ kiểu mô giới người giấy này, quỷ hồn chết đi có thể tiến hành giao lưu với người sống, nhưng bởi vì không có bôi nước mắt trâu, dĩ nhiên Ông Tấn Hoa không nhìn thấy hồn thể của họ.

Ông Tấn Hoa không nghi ngờ Bạch Trân Trân, thế là nói chuyện với hai người giấy nhỏ.

Nhưng giống như Bạch Trân Trân nói trước đó, hai người Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai không hề biết gì về nguyên nhân chết của mình.

Ông Tấn Hoa suy nghĩ một chút, nói chuyện của Vương Lệ Hoa cho họ biết.

Sau khi Vương Lệ Mai nghe thấy chị mình viết di thư thừa nhận là cô ta hại chết vợ chồng họ, bật thốt nói: "Không thể nào, chị tôi tuyệt đối không thể hại chúng tôi."

Vương Lệ Mai chắc như đinh đóng cột nói, ngũ quan của người giấy nhỏ là Bạch Trân Trân vẽ nét đơn giản như phim hoạt hình, dĩ nhiên không thể nhìn ra cảm xúc chân chính của họ.

Bình Luận (0)
Comment