Vương Lệ Mai dựa vào người Lý Kim Thọ, muốn khóc, nhưng quỷ hồn lại không có nước mắt, trong giọng nói của cô ấy ngập tràn bi thương, tuyệt vọng nói.
"Là ai hận chúng tôi như vậy? Vì sao phải đối xử với chúng tôi như vậy?"
Khi biết mình và Lý Kim Thọ đã chết, Vương Lệ Mai cũng không bi thương như vậy, nhưng sau khi biết chị mình chết, Vương Lệ Mai đau đớn tới cực điểm.
Cô ấy kéo theo âm mũi nói, quan hệ giữa cô ấy và chị gái rất tốt, chị gái cô ấy tuyệt đối không thể nào là hung thủ giết họ, cô ấy tin tưởng chị gái mình.
Còn Lý Kim Thọ, anh ấy giống với Vương Lệ Mai, đều tin hung thủ giết người không phải Vương Lệ Hoa.
"Chị gái rất tốt với chúng tôi, không phải là chị ấy đâu."
Sau khi Ông Tấn Hoa trầm ngâm một lúc, lại tiếp tục nói: "Nhưng cô Bạch nói, các người là bị người thân cận giết chết, vẫn mong hai người suy nghĩ kỹ, trong những người thân cận của các người có ai biết tà thuật, và có thù với các người không."
Cảm xúc của hai con quỷ không quá ổn định, không thể trả lời hẳn hoi câu hỏi của Ông Tấn Hoa, Bạch Trân Trân đặt họ trở lại bàn thờ, sau đó đưa Ông Tấn Hoa ra ngoài.
"Trưởng khoa Ông, sau khi làm quỷ, ký ức sẽ xuất hiện sai lệch nhất định, anh chưa chắc có thể có được đáp án gì từ miệng của họ, nhưng có thể chắc chắn là người giết họ là người sống, điều này còn cần phía cảnh sát các anh điều tra ra hung thủ giết người mới được."
Người sau khi chết, ký ức sẽ xuất hiện một số sai lệch, cho nên lời của quỷ hồn không thể hoàn toàn làm chứng cứ, có thể tham khảo, nhưng lại không thể hoàn toàn tin tưởng.
"Trưởng khoa Ông, chắc anh từng nghe mấy chữ lời ma quỷ dông dài này, họ chưa chắc là cố ý gạt người, chỉ là quỷ hồn mới chết ký ức sẽ xuất hiện sai lệch nhất định, họ tưởng lời mình nói là thật, nhưng thực ra lời của họ lại không thể tin tưởng hoàn toàn."
Bạch Trân Trân không biết rõ nguyên lý trong đó là gì, nhưng đại khái giống như là quy tắc thế giới, nếu lời của quỷ hồn có thể hoàn toàn tin tưởng, vậy cần cảnh sát có tác dụng gì? Gặp phải án hung sát trực tiếp tìm quỷ hồn ra hỏi một chút không phải được rồi?
Đoán chừng chính vì nguyên nhân này, dựa vào thủ đoạn huyền môn tra án mới không trở thành chủ lưu, dù sao đây vẫn là một thế giới lấy con người làm chủ.
Cho nên trước đây mặc kệ là án của A Bổn hay là án của Kiều An Na và tiểu quỷ đó, Bạch Trân Trân đều thông qua tay của cảnh sát, tra ra chân tướng.
Sau khi đi ra, Bạch Trân Trân phổ cập đơn giản với anh những thường thức huyền học này.
"Cho nên, trưởng khoa Ông, anh cũng đừng muốn đi đường tắt, vẫn nên thành thật đi tra án mới tốt."
Trên mặt Ông Tấn Hoa lộ ra nét mặt như có trầm tư.
Bạch Trân Trân cũng mặc kệ anh, vừa hay Trần Tiểu Sinh đã làm xong bữa sáng, Bạch Trân Trân đi thẳng tới, ngồi bên bàn ăn ăn sáng.
Trần Tiểu Sinh nhìn Bạch Trân Trân, lại nhìn Ông Tấn Hoa đứng một bên, mở miệng gọi anh một tiếng.
"Sếp Ông, cậu tới sớm như vậy, chắc chưa ăn sáng nhỉ? Tôi làm nhiều, cậu tới ăn một miếng?"
Ông Tấn Hoa hồi thần, sải bước đi tới, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện Bạch Trân Trân.
Sau khi ăn sáng, Bạch Trân Trân lộ ra một nụ cười giả trân với Ông Tấn Hoa: "Trưởng khoa Ông, chúng tôi phải đi làm rồi, anh..."
Không đợi Bạch Trân Trân nói xong, Ông Tấn Hoa đã mở miệng nói: "Cô Bạch, tôi có một yêu cầu quá đáng, hi vọng cô có thể giúp đỡ."
Bạch Trân Trân: "..."
Người này là được voi đòi tiên à?
Quả thực cô nợ Ông Tấn Hoa một nhân tình, nhưng không có nghĩa cô sẽ luôn thuận theo đối phương.
"Chuyện gì?"
Ông Tấn Hoa nói chuyện của Vương Lệ Hoa.
"Vương Lệ Hoa đã chết vào ngày sáu tháng năm, nhưng cô ta lại đưa đồ ăn cho Vương Lệ Mai và Lý Kim Thọ vào ngày mười tháng năm, mà họ cũng là bởi vì ăn đồ ăn Vương Lệ Hoa đưa mới bị giết trong tình huống vô tri vô giác."
Bạch Trân Trân: "..."
Ông Tấn Hoa tiếp tục nói: "Manh mối tới đây là đứt, cô Bạch, chúng tôi đã kiểm tra ra vân tay của Vương Lệ Hoa trên dao cắt giấy, lại phát hiện vân tay của cô ta ở chỗ cửa sổ phòng ngủ."
Căn cứ kết quả điều tra bây giờ, Vương Lệ Hoa là hung thủ giết người chắc như đinh đóng cột.
Cô ta có động cơ gây án, thời gian gây án, hiện trường cũng lưu lại vân tay của cô ta, ở trong nhà cô ta cũng phát hiện đồ dính máu còn chưa xử lý của Vương Lệ Hoa, trải qua kiểm tra, máu trên đồ của cô ta chính là từ Vương Kim Thọ và Vương Lệ Mai.
Tất cả manh mối đều chỉ vào Vương Lệ Hoa.
Nhưng kết quả kiểm tra thi thể của pháp y lại hiện thực, Vương Lệ Hoa đã chết vào ngày sáu tháng năm rồi.
Một người đã chết bốn người, làm sao đi giết em gái và em rể của mình?