Miệng Trần Tiểu Sinh đã há to như trứng ngỗng, anh ta không chắc chắn nhìn Ông Tấn Hoa, lúng túng nói: "Cho nên sếp Ông, cậu muốn nhờ sư phụ tôi đi phá án giúp?"
Sư phụ của anh ta hóa trang cho thi thể, tiện thể còn có thể bắt quỷ, đây, đây hình như có hơi không liên quan nhỉ?"
Ông Tấn Hoa trả lời: "Cô Bạch, với tính cách của A Phong, nhân chứng vật chứng đầy đủ, sợ là án này sẽ kết thúc tại đây."
Nhưng Ông Tấn Hoa cảm thấy không nên như vậy, điểm nghi vấn từ thời gian tử vong trong kết quả kiểm tra thi thể không thể xóa đi, cho dù là bằng chứng chắc như núi, nhưng một người chết, sao có thể chạy đi giết người sống?
"Bất đồng giữa tôi và A Phong nằm ở đây, cậu ấy cảm thấy tất cả vụ án đều do người làm, mặc kệ có bao nhiêu chuyện ly kỳ quỷ dị xảy ra, cuối cùng đều nhất định là có người giả thần giả quỷ, bao gồm lần này, cậu ấy cũng nhận định như vậy."
Từ Phong là đốc sát cấp cao ở khoa truy quét hình sự, mà Ông Tấn Hoa là trưởng khoa của khoa giám định chứng cứ, cấp bậc của Từ Phong hiển nhiên cao hơn, trong tình huống chứng cứ xác thực, nếu anh ấy kết án, Ông Tấn Hoa muốn lật án, về cơ bản không có khả năng, dù sao tất cả chứng cứ đều bày ra đó, ngoài kết quả kiểm tra thi thể của Vương Lệ Hoa, cái khác đều không có bất cứ vấn đề gì.
Bạch Trân Trân: "..."
Đầu cô nhảy số, đột nhiên giống như hiểu vì sao oán khí trên người Từ Phong sẽ nặng như thế.
Nếu án do anh ấy tiếp tay có một phần là có người lợi dụng tà thuật gây án, cuối cùng đẩy tất cả lên người người vô tội, Từ Phong lại bởi vì chứng cứ xác thực định tội người vô tội đó, mà bỏ qua hung thủ thật sự, vậy trên người anh ấy có nhiều oán khí như thế cũng có thể giải thích được.
Dù sao thì hung thủ thật sự chưa bị bắt, anh ấy lại kết án, nhân quả trong đó không phải đều rơi lên người anh ấy sao?
Quan sát của Ông Tấn Hoa rất nhạy bén, nhìn thấy biểu cảm của Bạch Trân Trân, anh dường như đoán được gì đó: "Cô Bạch, có phải trên người A Phong có chỗ không đúng gì không?"
Bạch Trân Trân ồ một tiếng, cũng không có ý giấu anh.
"Không có gì, trước đây tôi còn thấy kỳ lạ, rõ ràng Từ Phong không giống như đã từng làm chuyện xấu, sao trên người lại có nhiều oán khí như thế, nếu anh ấy đều kết án như vậy, trên người có oán khí là bình thường."
Ông Tấn Hoa sững ra: "Những oán khí đó có phải sẽ có ảnh hưởng với A Phong không?"
Bạch Trân Trân không quá chắc chắn nói: "Cái này tôi không rõ, dù sao tôi không phải chuyên gia, chỉ là biết chút đỉnh thôi."
Chỉ là mặc kệ nói thế nào, trên người bị oán khí nặng nề như thế bủa vây, xảy ra vấn đề là chuyện sớm muộn.
"Nhưng nếu anh đã là bạn của anh ấy, vẫn nên khuyên anh ấy hẳn hoi đi, trên người nhiều oán khí như vậy không phải chuyện tốt lành, ở trong mắt tôi, chính là một thể tập trung oán niệm màu đen di động, tôi hoàn toàn không nhìn rõ dáng vẻ của anh ấy."
Phải nhầm lẫn bao nhiêu hung thủ mới tích lũy nhiều oán khí như vậy? Nếu không nghĩ cách giải quyết sớm chút, sau này đoán chừng Từ Phong sẽ vì điều này mà gặp xui xẻo.
Lần trước Bạch Trân Trân đã muốn khuyên anh ấy một chút, nhưng rõ ràng Từ Phong bày tỏ mình không tin những chuyện này, Bạch Trân Trân dứt khoát từ bỏ thuyết phục anh ấy, nhưng chung quy cũng quen biết nhau, ấn tượng của Bạch Trân Trân về Từ Phong không tồi, dứt khoát nhắc nhở Ông Tấn Hoa một tiếng, để anh khuyên nhủ Từ Phong.
Ông Tấn Hoa gật đầu: "Tôi sẽ nghĩ cách khuyên cậu ấy, cho nên cô có thể theo tôi tới đồn cảnh sát một chuyến không? Vụ án này quá đặc biệt, nếu dùng thủ đoạn bình thường sợ là không thể truy tra ra hung thủ."
"Cô Bạch, tôi thật sự rất cần sự giúp đỡ của cô."
Bạch Trân Trân: "..."
Nhìn Ông Tấn Hoa viết đầy vẻ chân thành trên mặt, Bạch Trân Trân hít sâu một hơi, cực kỳ nghiêm túc nói: "Trưởng khoa Ông, nếu anh đã tin những sức mạnh phi tự nhiên này, vậy những án anh tham gia phá trước đó không liên quan tới những sức mạnh phi tự nhiên này sao? Trước đó, phía cảnh sát đều xử lý như thế nào? Lẽ nào các anh chưa từng tìm người làm việc ở ngành nghề liên quan sao?"
Điểm này cũng là điểm Bạch Trân Trân không thể lý giải, nếu đã có người lợi dụng tà thuật hại người, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ để lại một số điểm nghi vấn, cô tin người của đồn cảnh sát không chỉ một mình Ông Tấn Hoa hoài nghi, vậy phía cảnh sát không thành lập bộ phận liên quan, chuyên xử lý loại vụ án đặc thù này sao?"
Khoa truy quét linh dị gì đó, hoặc là khoa xử lý án đặc thù, tất cả vụ án liên quan đều chuyển giao cho bộ phận này xử lý không phải được rồi?
Ông Tấn Hoa: "Không có, cô Bạch, bây giờ đã là năm 1990 rồi, đồn cảnh sát không thể nào công khai làm phong kiến mê tín, càng huống hồ án dùng tà thuật giết người không nhiều, hầu hết đều là có người giả thần giả quỷ."
Bạch Trân Trân: "..."