Ông Tấn Hoa nghe vậy, cười lắc đầu: "Tần Lãng, hôm nay không có thi thể để cậu giải phẫu, cậu yên tâm đi."
Nói xong, anh lại bổ sung một câu: "Chí ít hiện tại không có thi thể để cậu giải phẫu."
Tần Lãng: "..."
Hoàn toàn không vui, được chứ?
Tần Lãng uể oải áp mặt xuống bàn, lầm bầm nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chút thế? Xưa giờ tôi chưa từng gặp thi thể thế này..."
Lúc đang nói chuyện với Ông Tấn Hoa, Tần Lãng có tí ti sức lực là thế, nhưng bây giờ cả người đã càng rệu rã hơn, anh ta áp mặt vào mặt bàn, cầm một cây bút tô tô vẽ vẽ ở bên cạnh, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ cái gì.
Nhìn dáng vẻ của anh ta, hẳn là vẫn đang suy nghĩ chuyện thi thể Vương Lệ Hoa.
Đúng thế, thời gian tử vong của Vương Lệ Hoa là ba giờ sáng, ngày 6 tháng 5, nhưng buổi sáng ngày 11 tháng 5 còn có thể đi giết người, cái này hiển nhiên là vô cùng bất hợp lý.
Bởi vì nguyên nhân này, thậm chí Tần Lãng đã bắt đầu hoài nghi năng lực của mình.
"Co cứng tử thi chỗ nào? Sau khi người chết vi khuẩn sẽ sinh sôi, trời nóng như vậy, thi thể sẽ mục nát! Sao cô ta vẫn có thể hoạt động được?"
Ông Tấn Hoa gõ gõ cái bàn Tần Lãng đang úp, ấm giọng nói: "Tần Lãng, tôi mời người tới giúp cậu, có lẽ người đó có thể giải thích vì sao thi thể chết mấy ngày còn có thể hoạt động..."
Không đợi Ông Tấn Hoa nói xong, Tần Lãng bỗng nhiên đứng lên từ chỗ ngồi, anh ta gãi đầu tóc rối bời của mình, gấp giọng nói: "Anh mời người tới? Chỗ nào vậy? Anh mời tay có máu mặt nào thế?"
Lúc này Bạch Trân Trân đi ra từ phía sau Ông Tấn Hoa: "Mời tôi, có điều không phải tay có máu mặt gì đó."
Tần Lãng: "Cô là Bạch Trân Trân?"
Ông Tấn Hoa nhướng mày: "Cậu biết?"
Thế giới này đúng là nhỏ, Từ Phong biết Bạch Trân Trân, Tần Lãng thế mà cũng biết cô.
Từ Phong nhẹ gật đầu: "Anh quên rồi sao? Bên nhà tang lễ mà cũng có phòng giải phẫu, chuyên dành cho cảnh sát ở lại, em qua bên đó để giải phẫu thi thể."
Có điều đêm qua lúc đi kéo thi thể Tiêu Mỹ Kỳ Tần Lãng không có qua đó, người đi qua là hai pháp y thực tập dưới tay anh ta.
Sau khi thi thể được kéo trở về, Tần Lãng tiến hành giải phẫu.
Nghe Tần Lãng gọi tên mình, ánh mắt Bạch Trân Trân đặt vào trên người của đối phương, bất chợt trong trí nhớ đã ùa về tin tức liên quan tới anh ta.
Tần Lãng và Bạch Trân Trân là bạn học chung cấp ba, hai người tốt nghiệp trung học thi đậu vào khác trường đại học, về sau đã dần bớt liên hệ.
Một cơ hội ngẫu nhiên, lúc Tần Lãng đến nhà tang lễ Thiên Thịnh giải phẫu thi thể bất ngờ gặp được Bạch Trân Trân, thế mới biết cô không có làm giáo viên, không ngờ đã đổi nghề làm nhập liệm sư. Từ đó về sau, hai người lại nối lại liên lạc, có điều chỉ là ngày lễ ngày tết gửi một tin nhắn thôi, quan hệ cũng không tới mức tốt cỡ nào, lần hai hai người gặp mặt là năm tháng trước, chỉ là khi đó Bạch Trân Trân vẫn chưa phải như bây giờ.
Tần Lãng nhìn chằm chằm đôi chân dài trắng phát sáng của Bạch Trân Trân giây lát: "Có cần tôi nâng nhiệt độ không khí điều hoà cao hơn chút?"
Nói xong, anh ta không nhịn được lại nói một câu: "Phong cách thời trang của cô thay đổi nhiều quá."
Bạch Trân Trân cười cười, nói: "Không đẹp à?"
Tần Lãng không nói được lời trái lương tâm, nói: "Rất xinh đẹp."
Quả thực rất xinh đẹp, hơi khan khác với Bạch Trân Trân trong trí nhớ của anh ta, hình như Bạch Trân Trân trong trí nhớ hơi hơi hướng nội, tính cách có chút lạnh, trong trí nhớ của Tần Lãng, có lẽ Bạch Trân Trân sẽ không mặc đồ phô trương, chói mắt thế này. Cho nên vừa lần đầu tiên nhìn thấy cô, Tần Lãng có phần không dám nhận, luôn cảm thấy trước mặt là một người khác.
Thông qua đối thoại của Tần Lãng và Bạch Trân Trân, Ông Tấn Hoa mới biết được, hóa ra Tần Lãng và Bạch Trân Trân là bạn học chung trường cấp ba.
Ông Tấn Hoa: "Tần Lãng, có phải cậu không biết cô Bạch ở đâu không?"
Ngày hôm qua lúc nhắc đến cái tên Bạch Trân Trân này Tần Lãng không có phản ứng, đoán là anh ta hoàn toàn không ngờ Bạch Trân Trân đang ở cao ốc Xương Mậu.
Tần Lãng lẽ thẳng khí hừng nói: "Em chưa từng hỏi thì sao biết cô ấy ở đâu?"
Có điều hôm qua Tần Lãng đã thức đêm, một đêm không ngủ, râu ria xồm xoàm, tinh thần không tốt, lại thêm đầu tóc rối bời này, hình tượng này rất tồi tệ.
Tần Lãng bất chợt phản ứng lại, anh ta hơi xấu hổ cười: "Tôi đi sửa soạn lại một lát, mọi người chờ tôi một lát."
Bạch Trân Trân xinh đẹp như vậy, anh ta không thể lôi tha lôi thôi lượn lờ trước mặt bạn học mình.
Không đến mười phút, Tần Lãng đã đi ra từ phòng nghỉ, trông anh ta rực rỡ hẳn lên, nhìn rất giống vốn đã là vậy.
"Trân Trân, cậu là cố vấn đặc biệt Ông Tấn Hoa mời về lần này? Cậu biết những thứ này bắt đầu từ khi nào?"
Bạch Trân Trân đáp: "Không lâu, chỉ mới vừa tiếp xúc hơn hai tháng mà thôi."
Có điều lời này Tần Lãng không tin, tưởng là Bạch Trân Trân đang nói đùa.