Bạch Trân Trân nhìn Ông Tấn Hoa một cái: "Khoa trưởng Ông, Tần Lãng cũng biết chuyện cố vấn đặc biệt? Sở cảnh sát các anh sẽ không phải là người người đều biết chứ?"
Ông Tấn Hoa lắc đầu: "Không phải..."
Anh vừa mới chuẩn bị nói cái gì, đã bị Tần Lãng tiếp lời: "Tôi biết không có gì lạ, bởi vì rất nhiều chỗ quỷ đản đều xuất phát từ thi thể, muốn qua mặt người pháp y như tôi cũng không dễ đâu."
Trên thực tế người biết sự tồn tại của cố vấn đặc biệt đúng là không có nhiều vậy, những sở cảnh sát khác Tần Lãng không rõ, nhưng ở chỗ bọn họ, người biết sự tồn tại cố vấn đặc biệt chỉ có ba người.
"Ông Tấn Hoa là một, tôi là hai, một người khác chính là trưởng sở cảnh sát khu Sa Điền."
Ông Tấn Hoa cười, tiếp lời nói: "Dù sao tiền mời cố vấn đặc biệt cần do sở trưởng phê duyệt xuống mới được."
Bạch Trân Trân ồ một tiếng, đã hiểu rồi.
Cô không có ý định tìm tòi nghiên cứu những điều loanh quanh vòng vèo trong đó, dù sao đây xem như là một đợt mua bán, dựa theo ý trước đó của Ông Tấn Hoa, loại cố vấn đặc biệt này hiếm khi mời, hơn nữa mỗi lần mời có lẽ không phải cùng một người, cho nên giống như Trần Tường Sinh, xem cái này như là thu nhập thêm trường kỳ hiển nhiên là không được.
"Dẫn tôi đi nhìn thi thể của Vương Lệ Hoa đi, Tần Lãng, cậu nói cho tôi thi thể kia có điểm gì kỳ lạ."
Tần Lãng và Bạch Trân Trân sóng vai đi, dẫn theo cô đi về phía phòng giải phẫu.
Thi thể Vương Lệ Hoa được lấy ra từ trong tủ lạnh, lại đặt trên bàn giải phẫu.
Bởi vì tình huống thi thể của cô ta có chút đặc thù, cho nên Tần Lãng không có vá kín thi thể lại.
"Trân Trân, cô là nhập liệm sư, có lẽ sẽ biết, người sau khi chết, sau khi máu huyết ngừng tuần hoàn, thi thể sẽ bắt đầu thối rữa, nhất là hiện tại đã là tháng năm rồi, thời tiết Hương Giang nóng nực, mức độ thối rữa sẽ nghiêm trọng hơn..."
Đang khi nói chuyện, Tần Lãng mở ổ bụng Vương Lệ Hoa ra, lộ ra nội tạng bên trong.
"Dựa theo lời người cuối cùng nhìn thấy cô ấy, buổi sáng bảy giờ ngày 11 thấy cô ta trở về cao ốc, cảnh sát là vào buổi trưa một giờ tìm được cô ta, lúc đó cô ta đã để lại di thư, uống thuốc độc tự vẫn rồi."
Nếu căn cứ theo tình huống này suy tính, từ lúc thi thể Vương Lệ Hoa bị mang về đến bị Tần Lãng giải phẫu, thời gian tử vong của cô ta có lẽ là không đến bảy tiếng.
"Nhưng nội tạng của cô ta đã thối rữa nghiêm trọng, dịch nội tạng đã bao phủ ổ bụng của cô ta, hơn nữa bụng của cô ta cũng bắt đầu xuất hiện thối rữa..."
Người tử vong sau bảy giờ không phải thế này.
Căn cứ mức độ thối rữa của nội tạng của cô ta, có thể đánh giá được đại khái thời gian tử vong của ba ta, lúc rạng sáng ngày 6 cô ta đã chết rồi. Nhưng là có vô số người chứng kiến làm chứng rằng vào ngày 10 đã đi cao ốc Xương Mậu, và cây hung khí là cây dao rọc giấy chỉ có dấu vân tay của cô ta.
Thế nhưng đã là một người đã chết, làm thế nào giết người đây chứ?
Hơn nữa cô ta làm thế nào được, nội tạng đã thối rữa tới mức này, chất dịch đầy ứ ổ bụng, nhưng cô ta vẫn có thể hành động tự do?
Tần Lãng nghĩ ngợi tới mức đầu sắp trọc rồi, vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân, cho nên cuối cùng cảm thấy, đây cũng là tà thuật hại người. Anh ta chỉ là một pháp y, hoàn toàn không biết gì về mấy cái tà môn ma đạo này cả, cho nên chỉ có thể chờ đợi Ông Tấn Hoa tìm viện trợ bên ngoài.
Anh ta nói tất cả tình hình khi kiểm tra thi thể cho Bạch Trân Trân, không hề bỏ sót nơi nào, sau khi nói xong, mắt Tần Lãng nhìn Bạch Trân Trân lom lom, chờ đợi cô giải đáp nghi vấn cho mình.
"Cho nên Trân Trân, cậu có thể nói cho tôi biết là vì sao được không?"
Khác nghề như cách núi, nếu mình không biết rốt cuộc đầu đuôi sự việc, mấy tháng sau nữa thì sợ là cũng không thể ngủ an ổn.
Bạch Trân Trân nhìn chằm chằm thi thể Vương Lệ Hoa một hồi, hồi lâu sau, mới ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lãng: "Tôi có thể kiểm tra thi thể của cô ta không?"
Ông Tấn Hoa và Tần Lãng không có ý kiến, thế là Bạch Trân Trân đi mặc trang phục bảo hộ, bắt đầu kiểm tra thi thể. Bạch Trân Trân mò mẫm trên thi thể một phen, cuối cùng cô rút từ sau tai thi thể ra hai cây kim màu đen dài.