Bạch Trân Trân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm vào anh: "Anh đã sớm biết có cắn vậy, vậy mà anh còn mời tôi tới làm cố vấn đặc biệt?"
Tên này trông mày rậm mắt to, nhưng sao xảo trá lắm mưu vậy?
Bạch Trân Trân hoài nghi Ông Tấn Hoa đã nghi ngờ nhóm cố vấn đặc biệt đó đang cố ý khuếch đại sự thật từ lâu, vì để nâng thân phận của mình lên cho nên mới tìm tới mình, mời cô tới làm cố vấn đặc biệt, hơn nữa còn không nhắc nhở cô có thể sẽ có chuyện như bị cắn trả này từ trước.
Rốt cuộc là tên này dùng khuôn mặt trông rất chính trực này để tính kế cô thế nào? Một mũi tên này đã trúng bao nhiêu con nhạn?
Ông Tấn Hoa cũng biết chuyện mình làm hơi không đàng hoàng, anh ho khan một tiếng, lưu loát xin lỗi: "Cô Bạch, xin lỗi, tôi tưởng là cô biết..."
Bạch Trân Trân xua tay với anh, lười so đo những chuyện này: "Được rồi, tiền tôi đã lấy, so đo những chuyện này với anh không có ý nghĩa gì, dù sao những gì cần phải nói tôi cũng nói rồi, chuyện điều tra còn lại không thuộc tôi quản lý, các anh tự xem rồi xử lý đi."
Hai cây kim dài sau tai đã trở thành chứng cứ phá giải nan đề, lời Bạch Trân Trân nói cho bọn họ đã mở ra con đường mới, cứ thuận theo đường dây này tra thì nhất định có thể tra ra hung thủ thật sự. Có điều bản án lần này cũng đúng lúc, vừa hay gặp được Bạch Trân Trân biết tà thuật, chuyện này nếu không biết thì cô tới cũng luống cuống.
Quả nhiên, phần tiền này không phải ai đều có thể lấy.
"Trưởng khoa Ông, xem như bồi thường, anh có thể chở tôi về nhà không? Bên này ngồi xe buýt thì phải đổi xe, tôi không muốn ngồi xe taxi."
Ông Tấn Hoa nhẹ gật đầu: "Có thể."
Ngay lúc này, Tần Lãng đột nhiên xông ra, gấp giọng nói: "Tấn Hoa, chi bằng anh cứ đi làm việc đi, hiện tại trên tay em không có việc gì, anh dẫn người đi thăm dò nguyên nhân cái chết của Vương Lệ Hoa, em đưa Trân Trân trở về."
Mắt Tần Lãng lóe lên những ánh sao lấp lánh nhìn Bạch Trân Trân, có phần muốn "thỉnh kinh" của cô, xem xem liệu có thể hai tay hai ngành không. Nếu lại đụng phải thi thể quái lạ, nói không chừng anh ta cũng có thể tìm ra nguồn gốc của những thứ quái lạ này.
Đương nhiên Bạch Trân Trân biết thừa ý định của Tần Lãng, cô thì không quan trọng, ai đưa cô trở về cũng như nhau, bên ngoài trời nóng như vậy, cô ăn mặc xinh đẹp thế này, không muốn đi chen xe buýt hoặc là ngồi taxi. Lần trước đụng phải tài xế xe taxi, trong thời gian ngắn cô không muốn ngồi xe taxi cho lắm.
Cuối cùng vẫn Ông Tấn Hoa đưa Bạch Trân Trân, bởi vì Tần Lãng không có xe.
Tần Lãng tức giận bất bình nói: "Ông Tấn Hoa, xe của anh không thể cho tôi mượn sao?"
Ông Tấn Hoa mỉm cười từ chối Tần Lãng.
"Không bao giờ, tôi không tin kỹ thuật của anh."
Tần Lãng: "..."
Rồi, anh ta không ngờ mình thế mà thua vì không có xe. Hôm nay trở về anh ta đi mua ngay xe!
***
"Cô Bạch, tôi đưa cô về nhà hay đưa đến nhà tang lễ?"
Sau khi đã lên xe, Ông Tấn Hoa nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, mỉm cười hỏi một câu.
Nói thật lòng, thật ra tướng mạo Ông Tấn Hoa rất đẹp, có phần giống là một minh tinh của Hương Giang, môi hồng răng trắng, tuấn dật bất phàm, khi anh nhìn người mỉm cười thì dường như đôi mắt hoa đào lóng lánh cũng bao phủ sự thân tình. Nói một cách khác, anh có một đôi mắt nhìn chó cũng cảm thấy thâm tình.
Có điều sức miễn dịch dành cho anh đẹp trai của Bạch Trân Trân rất mạnh, cô cũng không có ý kiến gì với Ông Tấn Hoa: "Về nhà đi, Tiểu Sinh giúp tôi xin nghỉ, hôm nay không đi cũng không sao."
Ông Tấn Hoa không hỏi thêm cái gì, lái xe đưa Bạch Trân Trân về cao ốc Xương Mậu.
Bạch Trân Trân cám ơn Ông Tấn Hoa, mở cửa xe bước xuống từ trên xe, đi thẳng về phía cao ốc không quay đầu lại.
Ông Tấn Hoa nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Trân Trân một hồi, sau một lát trầm ngâm, mở cửa xe bước xuống sau đó bước nhanh về phía Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, xin dừng bước."
Bạch Trân Trân nghe vậy, quay đầu nhìn Ông Tấn Hoa: "Trưởng khoa Ông, anh còn có chuyện gì sao?"
Vào giờ này có không ít người ra ra vào vào cao ốc, bề ngoài hai người Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa rất gây chú ý, người đi ra đi vào đều sẽ không nhịn được nhìn hai người bọn họ vài lần, Ông Tấn Hoa dẫn Bạch Trân Trân tới một nơi yên tĩnh chút, tránh ánh nhìn chăm chú của những người khác.