Bên này cây cối tươi tốt, tỏa bóng mát che khuất ánh nắng, ngay cả sự khô nóng do ánh nắng mang cũng bị giảm đi mấy phần, Ông Tấn Hoa không có vòng vo với Bạch Trân Trân, đi thẳng vào chủ đề chính, nói: "Cô Bạch, trước đó cô đã nói với tôi, oán khí đang quấn thân Từ Phong, sợ là sẽ gây tổn hại cho cậu ấy, không biết cô Bạch có biện pháp nào có thể cứu anh hay không, nếu như cô Bạch có biện pháp, xin nói cho tôi biết."
Trước đó Bạch Trân Trân dùng thực lực của cô để chứng minh năng lực của mình, hơn nữa từ biểu hiện khi làm việc của cô có thể nhìn ra cô là một người rất chính trực.
Số oán khí trên người Từ Phong là một phiền toái lớn, với tư cách là bạn tốt của anh, đương nhiên Ông Tấn Hoa muốn nghĩ biện pháp giải quyết, nếu không, dần dà về sau, sợ là Từ Phong sẽ bị đám oán khí này ảnh hưởng, nói không chừng mạng nhỏ cũng sẽ bị oán khí cướp đi. Không phải Ông Tấn Hoa không biết đại sư khác, nhưng số người được mời tới với tư cách là cố vấn đặc biệt, bất kể là ra tay vì mục đích gì thì đều sẽ khuếch đại công lao của bọn họ, mỗi một người sau khi hoàn thành còn mệt tới mức thở hơi lên, thể hiện đủ các loại thuật ngữ Huyền Môn với bên ngoài, nói gần nói xa đều là bọn họ bỏ bao nhiêu công sức, để người sở cảnh sát nhớ kỹ công lao của bọn họ, hiểu bọn họ vì giữ gìn chính nghĩa thế gian mà trả giá bao nhiêu.
Mặc dù Ông Tấn Hoa tin những điều này, nhưng cũng không có hảo cảm gì với những người kia. Trước đó còn đỡ hơn chút, anh chỉ là hoài nghi những đại sư kia đang khuếch đại sự thật, nhưng bởi vì anh không hiểu về thuật pháp Huyền Môn cho lắm cho nên anh chỉ hoài nghi không có chứng cứ xác thực, nhưng Bạch Trân Trân tự xưng mình chỉ là người biết lõm bõm, kết quả đi đến chưa đến một tiếng đã tìm ra vấn đề. Sau khi Bạch Trân Trân tìm ra chứng cứ thì cũng không có bất kỳ dấu hiệu bị cắn trả nào, cái này đã đủ để chứng minh những kẻ được gọi là đại sư trước đó đều đang diễn trò. Điều này khiến Ông Tấn Hoa đã xác định những kẻ được gọi là đại sư đang vì muốn nâng lên mình, cho nên mới có ý định khuếch đại độ khó, để cho cảnh sát nhớ kỹ công lao của bọn họ. Những đại sư kia không phải chưa từng gặp Từ Phong, nhưng không ai đề cập vấn đề của Từ Phong, không biết là nhìn không ra hay là nhìn ra nhưng không muốn lo chuyện bao đồng.
Ông Tấn Hoa cảm thấy khả năng sau rất lớn, dù sao Từ Phong không tin những thứ này, những đại sư kia ít nhiều đều biết, đã không tin, sẽ không có khả năng dùng tiền mời bọn họ hỗ trợ, những đại sư làm gì chịu làm không công. Cho nên bịa đủ loại nguyên nhân, Ông Tấn Hoa cảm thấy, tìm Bạch Trân Trân giải quyết vấn đề của Từ Phong là bảo đảm nhất. Con người cô không có nhiều tính toán chi li, suy nghĩ gì là hiện ra bên ngoài, mạnh hơn những người tính từng li từng tí.
Bạch Trân Trân nhìn gương mặt Ông Tấn Hoa cực kỳ nghiêm túc, bất đắc dĩ nói: "Trưởng khoa Ông, nếu như là những chuyện khác, nếu như tôi có thể giúp đỡ, tôi nhất định sẽ giúp, nhưng chuyện này của anh, thứ cho tôi không thể giúp anh được."
Từ Phong là chiến sĩ kiên định với chủ nghĩa duy vật, Bạch Trân Trân từng có ý định nhắc nhở anh, nhưng Từ Phong bày tỏ rất kiên quyết, anh không tin tưởng những thứ quái lực loạn thần, anh tin tưởng khoa học. Bạch Trân Trân có lý do tin tưởng, Từ Phong bị lượng oán khí khổng lồ như vậy quấn thân, sở dĩ chưa bị ăn mòn, có rất lớn nguyên nhân cũng bởi vì anh không tin.
"Hiện tại anh ấy và lượng oán khí trên người anh ấy đang duy trì một thế cân bằng lạ lùng, sở dĩ bình an vô sự nhất định có liên quan đến việc anh ấy không tin, trưởng khoa Ông, tôi không có lừa anh, hiểu biết của tôi về phương diện này mới gần hai tháng mà thôi, tôi thật sự chỉ là một kẻ lõm bõm."
Mặc dù không biết là cái gì đã khiến Ông Tấn Hoa sinh ra ảo tưởng cô rất cừ khôi, nhưng Bạch Trân Trân vẫn nói thực cho Ông Tấn Hoa biết. Chút ít đạo hạnh này của cô là không hiểu sao có được, hơn nữa đường cô đi là con đường không chính quy, những điều cô biết đều là dựa vào tự mình tìm tòi, thuộc loại tự học thành tài. Nếu là mèo mù gặp cá rán, cô còn có thể giải quyết một hai, chuyện chân chính cần kiến thức chuyên nghiệp chèo chống, cô không làm được. Ra tay bừa bãi, chưa chừng sẽ hại Từ Phong.
Bạch Trân Trân nói rất thành khẩn: "Trưởng khoa Ông, tôi thật sự không được."
Ông Tấn Hoa rơi vào trầm ngâm, không biết suy nghĩ cái gì, Bạch Trân Trân mang giày cao gót tám xăng – ti – mét cao mảnh, mặc dù xinh đẹp, nhưng đứng lâu vẫn có chút không thoải mái.
"Trưởng khoa Ông, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi về trước đây, chân của tôi hơi đau rồi."
Ông Tấn Hoa tỉnh táo lại: "Cô Bạch, thật xin lỗi, tôi không chú ý tới chân của cô."