Bạch Trân Trân xua tay nói: "Không có gì, không có gì đâu, vậy tôi đi trước nhé."
Lần này Ông Tấn Hoa không có ngăn cản Bạch Trân Trân, sau khi dõi mắt nhìn cô tiến vào cao ốc, mới lái xe rời đi.
Lúc Ông Tấn Hoa trở về, Tần Lãng đã giao chứng cứ mới phát hiện cho đồng nghiệp thuộc khoa Truy Quét.
Cảnh sát của khoa Truy Quét lại sàng chọn nhân vật ở bên cạnh Vương Lệ Hoa, phải đi qua Thái Lan, đồng thời phải tìm ra người có quan hệ không tệ với Vương Lệ Hoa. Lúc chiều, cảnh sát khoa Truy Quét đã thu hẹp phạm vi, tìm ra ba người có điều kiện phù hợp, cảnh sát bắt đầu điều tra sâu ba người hiềm nghi đó.
Với tư cách là trưởng khoa khoa Giám Định Chứng Cứ, Ông Tấn Hoa có rất nhiều công việc phải làm, điều tra bắt người không phải là do anh phụ trách. Có điều bởi vì lời nhắc nhở của Bạch Trân Trân nên anh vẫn chú ý tiến độ điều tra.
Vụ án này điều tra tìm chứng cứ còn cần một khoảng thời gian, áng chừng phải chờ tới ngày mai mới có kết quả, còn bên Từ Phong đã bắt người quy án rồi.
Trợ lý của Tiêu Mỹ Kỳ là La Nhã Văn có hiềm nghi gây án cực kỳ lớn, cô bị bắt về cục cảnh sát với tư cách là người hiềm nghi phạm tội.
Tiêu Mỹ Kỳ là nữ minh tinh có chút danh tiếng, tin tức cô ấy bị người ta mưu sát không biết bị ai truyền ra ngoài, một khi tin tức này truyền ra đã đưa tới sóng to gió lớn, rất nhiều người hâm mộ của Tiêu Mỹ Kỳ đều náo loạn, thúc giục cảnh sát mau bắt hung thủ giết người hại chết Tiêu Mỹ Kỳ.
Đám chó săn ảnh Hương Giang thì ở khắp mọi nơi, hình ảnh cảnh sát mang La Nhã Văn về cục cảnh sát đã bị đám chó săn ảnh chụp được, tin tức truyền ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất, không ít người hâm mộ đã chạy tới ngoài cửa sở cảnh sát khu Sa Điền, quậy phá muốn để cảnh sát đưa La Nhã Văn ra công lý.
Trưởng sở cảnh sát Khu Sa Điền hạ tử lệnh, bảo bọn họ mau chóng thẩm vấn La Nhã Văn, tranh thủ sớm ngày kết án, tiện cho nhân dân một công đạo.
Dính đến vụ án của minh tinh, nếu như chưa vỡ lở ra thì còn đỡ, một khi vỡ lở ra thì bởi vì dính dấp quá lớn, cảm xúc người hâm mộ lại rất dễ dàng bị kích động, tốc độ phá án của cảnh sát cũng phải theo đó mà tăng nhanh.
Lúc Ông Tấn Hoa qua đó, vừa hay nghe được Trịnh Hải Triều đang phàn nàn.
"Vì bắt người mà sếp Từ suýt nữa là mất mạng, kết quả sau khi trở về ngay cả thở cũng không kịp thở đã phải đi thẩm phạm nhân, sếp Từ quá đáng thương."
Dương Nhuận Trạch tiếp lời mở miệng nói: "Còn không phải sao? Cái cô La Nhã Văn nhìn gầy gò yếu ớt, nào biết lại có sức lực lớn như vậy, kể cả là sếp Từ cũng không thể đè cô ta, còn bị cô ta nắm đầu đập vào cửa sổ."
Sau khi nhận vụ án của Tiêu Mỹ Kỳ, hôm nay bọn họ đã chạy vạy cả ngày, cuối cùng xác định được mục tiêu là La Nhã Văn – trợ lý của Tiêu Mỹ Kỳ.
Bọn họ vốn chỉ là đi tìm La Nhã Văn tra hỏi, nhưng mà không biết câu nào đã kích thích La Nhã Văn, cô ta đột nhiên phát điên, công kích Trịnh Hải triều đang tra hỏi. Từ Phong thấy thế, lập tức tiến lên hỗ trợ, một tay đè La Nhã Văn, ai biết La Nhã Văn có sức lực mạnh cực kỳ, lập tức đẩy Từ Phong ra.
Nhưng không may thay sự việc luôn trùng hợp là thế, Từ Phong không biết thế nào đã dẫm phải một bình gia vị dưới đất, lảo đảo lui về sau mấy bước, anh làm vỡ cửa sổ thủy tinh phòng khách lộn người ra ngoài. Nếu không phải anh phản ứng đủ nhanh nhẹn, nắm khung cửa sổ thì e là sẽ té từ mười hai lầu xuống.
Sắc mặt Ông Tấn Hoa có chút không dễ nhìn lắm, anh đi đến, cẩn thận hỏi thăm tình huống lúc đó.
Mặc dù Từ Phong không có té xuống từ trên lầu nhưng tay bị cửa sổ thủy tinh đâm xuyên, thương thế có chút nghiêm trọng.
"Trưởng khoa Ông, anh nên đi khuyên nhủ sếp Từ đi, để anh ấy nhanh đến bệnh viện khám thử, tay của anh ấy mới chỉ tùy tiện băng bó chút thôi, vết thương vẫn chưa xử lý tốt, nếu không nhanh đến bệnh viện, tôi sợ bàn tay này sẽ vứt đi."
"Đúng vậy, trưởng khoa Ông, sếp Từ của chúng tôi nghe anh nhất, chuyện thẩm vấn giao cho chúng tôi là được, vết thương của anh ấy phải nên đến bệnh viện mới được."
Tay bị thủy tinh xuyên thủng, nhưng chỉ là tùy tiện băng bó, sau đó lại còn chạy đi thẩm vấn, Từ Phong này chỉ cần dính đến chuyện của vụ án là anh chỉ ước có thể tự mình đi làm, chỉ cần có thể phá vụ án thì anh sẽ chẳng thèm đề ý bất cứ điều gì.