Ông Tấn Hoa nhớ tới lời Bạch Trân Trân nói.
Oán khí quấn thân, coi như trong thời gian ngắn không có cách nào tạo thành vết thương chí mạng đối với Từ Phong, nhưng oán khí quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến may mắn của anh.
"Ngay từ đầu có lẽ chỉ là xui xẻo một chút xíu, không thuận lợi như người khác, nhưng theo thời gian trôi đi, vận xui của anh ấy sẽ càng lúc càng lớn."
Nếu người xui xẻo tới tận cùng, thì uống miếng nước cũng có thể bị sặc chết.
Trước đó Ông Tấn Hoa cảm thấy còn có thời gian, anh có thể tìm cách chậm rãi giải quyết vấn đề của Từ Phong, nhưng sự việc hôm nay vừa xảy ra, Ông Tấn Hoa đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Vận rủi nguy hiểm cho tính mệnh của Từ Phong đã lộ ra, nếu như Từ Phong còn tùy tiện không thèm để ý giống như trước đó thì cái mạng này của anh rất có thể sẽ bị anh tra tấn mất hẳn.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Ông Tấn Hoa đến phòng thẩm vấn bằng tốc độ nhanh nhất.
Từ Phong đang thẩm vấn La Nhã Văn.
Nhưng La Nhã Văn chỉ cúi thấp đầu ngồi ở đó, làm vẻ không phối hợp, không quan tâm Từ Phong hỏi cái gì, cô ta vẫn ngậm miệng, không chịu nói một câu.
Lòng bàn tay tay phải của Từ Phong vô cùng đau đớn, băng gạc quấn bàn tay đã bị máu tươi thấm ra, có lẽ là bởi vì cảm giác đau đớn quấy phá, Từ Phong cảm thấy mình không thể suy nghĩ minh mẫn được.
"La Nhã Văn, tại sao cô phải hạ độc Tiêu Mỹ Kỳ?"
"Căn cứ hiểu biết của chúng tôi, Tiêu Mỹ Kỳ đối xử với cô rất tốt, có thể nói là coi cô như người chị em thân thiết mà đối xử, nhà mà cô mướn, xe mà cô chạy tất cả đều là Tiêu Mỹ Kỳ cho cô, cô còn có cái gì bất mãn? Tại sao phải hạ độc cô ấy?"
"Vì sao cô không nói lời nào? Là không có lời nào để nói, hay là đã nhận tội rồi?"
Ông Tấn Hoa đứng ở tấm kính thủy tinh nhìn một chiều của phòng thẩm vấn nhìn vào trong.
Quan hệ giữa anh và Từ Phong không tệ, anh hiểu Từ Phong rất rõ, lúc này liếc cái đã nhìn ra trạng thái Từ Phong không đúng.
Có vẻ như Từ Phong đã chị ảnh hưởng nào đó, cảm xúc của anh bắt đầu không kiểm soát, nếu như tiếp tục mãi như thế, sợ là sẽ sắp xảy ra vài chuyện cực kỳ tồi tệ.
Ông Tấn Hoa quyết định rất nhanh, tiến vào phòng thẩm vấn kéo Từ Phong ra ngoài.
"Từ Phong, chuyện thẩm vấn giao cho những người khác, cậu đến bệnh viện với tôi."
Ông Tấn Hoa không giải thích gì, nắm cánh tay Từ Phong đi ra ngoài.
Từ Phong cau mày nói: "Tấn hoa, tôi còn phải thẩm vấn phạm nhân kia mà, cậu dẫn tôi đi đâu?"
Ông Tấn Hoa túm tay phải bị thương của Từ Phong, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Cậu đoán tôi dẫn cậu đi đâu? Đến bệnh viện, tay cậu bị thương rồi, không sớm chút đến bệnh viện xử lý, cậu chỉ quan tâm thẩm tra thôi à? Thâm tra mà thôi, không phải không phải cậu là không được."
Băng gạc đang quấn trên tay phải Từ Phong đã bị máu tươi thấm ra, mùi máu tanh nồng đậm đập vào mặt, Ông Tấn Hoa chỉ nhìn lượng máu chảy ra đã biết tổn thương nghiêm trọng đến mức nào. Kết quả lại nhìn sang dáng vẻ của Từ Phong, anh tựa như là không cảm thấy đau đớn, tay đã tới mức này, anh thế mà chì còn nhớ thẩm tra phạm nhân.
Sao anh không biết Từ Phong thích thẩm tra phạm nhân tới mức này?
Hơn nữa anh không biết đau sao? Sức nắm bàn tay của anh của mình cũng không nhỏ, Từ Phong ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, cái này hiển nhiên là không bình thường.
"Thế nhưng..."
Từ Phong còn muốn nói thêm cái gì, nhưng Ông Tấn Hoa đã lười nhác tán gẫu với anh rồi, Từ Phong đã bị thương nông nỗi này, còn đi thẩm tra, lại tiếp tục thẩm tra thì tay của anh chỉ có đem vứt.
Nghĩ vậy, Ông Tấn Hoa quyết đoán ra tay, đánh Từ Phong bất tỉnh.
Lúc này Trịnh Hải triều và Dương Nhuận Trạch vừa khéo từ bên ngoài tiến vào, lập tức nhìn thấy cảnh tượng Ông Tấn Hoa đánh ngất xỉu Từ Phong.
Trịnh Hải Triều và Dương Nhuận Trạch: "..."
Gương mặt Ông Tấn Hoa lạnh lùng, vác Từ Phong lên vai.
"Hải Triều, Nhuận Trạch, hai người đi thẩm tra La Nhã Văn, tôi dẫn cậu ấy đi bệnh viện."
Trịnh Hải triều gật đầu lia lịa: "Trưởng khoa Ông, anh đi đi."
Dương Nhuận Trạch tiếp lời: "Trưởng khoa Ông, chúng tôi sẽ thẩm tra kỹ càng."
Ông Tấn Hoa nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa, cứ thế khiêng Từ Phong nhanh chân rời đi.