Hôm nay Bạch Trân Trân lười nhác không đi làm, cô không làm chuyện gì cả, chỉ nằm trên giường xem tạp chí.
Vương Lệ Mai và Lý Kim Thọ đã biết Bạch Trân Trân tẩy sạch tội danh của Vương Lệ Hoa rồi, bên cảnh sát đã bắt đầu tìm kiếm hung thủ thật sự, dự đoán không mất thêm bao lâu là có thể bắt được hung phạm.
Mặc dù có thân thể người giấy nhưng dẫu sao bọn họ vẫn là quỷ hồn, ban ngày ra ngoài vẫn có chút không thoải mái, hai người đã trốn ở trong bàn thờ không lộ diện.
Trần Tiểu Sinh sau khi Bạch Trân Trân ngủ trưa thức dậy, anh ta mới vừa vào cửa đã rất phấn khởi nói: "Sư phụ, chúng ta đi tính tiền có được không?"
Bạch Trân Trân sửng sốt giây lát, nhìn Trần Tiểu Sinh khi không phấn khởi: "Tính tiền? Muốn tính tiền gì?"
Trần Tiểu Sinh chen vào từ cổng: "Đòi phí tư vấn, lúc trước không phải sư phụ đã giúp đỡ sở cảnh sát khu Tây Cống bắt Vương Kim Phượng sao? Bùa hộ mạng của sư phụ còn cứu được mạng của một người cảnh sát, sư phụ đã quên sao?"
Bạch Trân Trân: "Tôi chưa quên."
Trần Tiểu Sinh càng thêm phấn chấn: "Chưa quên là được rồi, chúng ta đi tính tiền, sư phụ, bùa hộ mệnh đó có tác dụng, sư phụ không thể không lấy, bọn họ không thể nhìn sư phụ còn trẻ thì giả câm vờ điếc ức hiếp sư phụ, tiền nên đưa vẫn phải đưa."
Không thể không nói, Bạch Trân Trân đáng hổ thẹn mà động lòng rồi.
Phải biết phí cố vấn sở cảnh sát cho rất khả quan, tiền lần này thu bù được vào một tháng tiền lương của cô, nếu là số tiền cô đương nhiên nên có thì đương nhiên Bạch Trân Trân muốn lấy.
"Được, vậy nghe cầm, lấy được tiền thì tối nay chúng ta, tôi sẽ mời anh đi ăn món dê đủ món của Chiêm Ký."
Đôi mắt Trần Tiểu Sinh đã phát sáng lên, hai người sư đồ ăn nhịp với nhau, Trần Tiểu Sinh lái xe chở Bạch Trân Trân đến sở cảnh sát khu Tây Cống.
Tống Trường Minh đã thăng chức, trước đó anh ta là trưởng cảnh sát, hiện tại đã thăng quan làm giám sát, cố gắng nhẫn nhịn thêm hai năm kinh nghiệm là anh ta có thể làm giám sát cao cấp. Với tốc độ thăng chức này, Tống Trường Minh rất hài lòng, chính bản thân anh đã chẳng có bao nhiêu năng lực, đỉnh cao nhất là có thể làm giám sát cao cấp, về sau về hưu với chức vị giám sát cao cấp, tiền hưu anh ta lĩnh cũng có thể nhiều hơn chút.
Sau khi tan làm, Tống Trường Minh đang chuẩn bị về nhà, kết quả bị Trần Tiểu Sinh và Bạch Trân Trân chặn lại.
Trần Tiểu Sinh lẽ thẳng khí hùng tìm Tống Trường Minh đòi phí cố vấn.
"Giám sát Tống, nhanh chóng đưa tiền, chúng tôi lấy tiền còn phải đi ăn tiệc nữa đây."
Tống Trường Minh: "Phí cố vấn?"
Đó là cái gì? Sao từ trước đến nay anh ta chưa từng nghe nói?
Bạch Trân Trân phổ cập kiến thức Ông Tấn Hoa, cho biết trong một sở cảnh sát người biết sự tồn tại của cố vấn đặc biệt cũng không nhiều, xem ra Tống Trường Minh không phải là người biết chuyện này.
"Giám sát Tống, anh có thể đi hỏi sở trưởng sở cảnh sát, số tiền kia sở trưởng sẽ phê xuống."
Tống Trường Minh: "..."
Bạch Trân Trân thấy Tống Trường Minh do dự, có lòng tốt nói một câu: "Giám sát Tống, anh chắc không phải là muốn giật nợ chứ? Bản án thôn Ngu Cốc đang có nhiều ánh mắt dõi theo thế kia, anh nghĩ có phải tôi đã bỏ ra biết bao công sức không?"
Tống Trường Minh: "Đúng."
Bạch Trân Trân buông tay, cười xán lạn tươi đẹp: "Thế thì không phải sao, đưa tiền."
Tống Trường Minh: "..."
Chuyến này cô và Trần Tiểu Sinh chạy tới không muốn tay không đi về, trong tình huống cô không biết rõ sự việc về làm cố vấn đặc biệt, không biết chuyện thu tiền có thể hiểu. Nhưng vụ án kia đặc thù như vậy, còn dính đến một giám sát cao cấp của sở cảnh sát, Bạch Trân Trân không tin trưởng sở cảnh sát không biết sự tồn tại của cô. Không trả tiền là không có khả năng, cô nhất định phải đòi tiền mình nên có. Nếu Bạch Trân Trân không đến, có lẽ trưởng sở cảnh sát sẽ trừ tiền không cho, nhưng cô đã đến đòi tiền, khẳng định đối phương sẽ đưa tiền cho cô.
Muốn chơi bẩn với tiền của ai chứ không thể chơi bẩn với tiền của người trong giới Huyền Môn chứ đúng không? Dù sao nhiều thủ đoạn quỷ dị như vậy, có mấy thứ rơi xuống đầu mình thì coi như không chết, cũng phải chịu đau khổ, chẳng phải sao?
Từ phương diện nào đó, Bạch Trân Trân vẫn phải cảm ơn nhóm tiền bối đã gây dựng uy danh hiển hách.
Quả nhiên, trưởng sở cảnh sát không có chơi bẩn với tiền của Bạch Trân Trân.