Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 140 - Chương 140:

 Chương 140: Chương 140: Chương 140:

Đương nhiên, xuất phát từ một loại nguyên nhân nào đó lòng mọi người đều biết rõ, đương nhiên trưởng sở cảnh sát sẽ không tự mình đưa tiền cho Bạch Trân Trân, người lấy tiền ra là Tống Trường Minh.

Anh đưa tiền cho Bạch Trân Trân, vẻ mặt có mấy phần kỳ lạ.

"Cô Bạch, bây giờ cô chuyên giúp cảnh sát phá án à?"

Cô không phải là nhập liệm sư sao? Nghiệp vụ này phát triển quả thật nhanh thật, hiện tại đã bắt đầu mở rộng nghiệp vụ vượt ngành rồi.

Sau khi sở trưởng của bọn họ nghe Bạch Trân Trân đến đòi tiền thì thậm chí không có hỏi thêm cái gì, lập tức đưa tiền cho anh ta.

Bởi vì nguyên nhân này nên khó tránh khỏi Tống Trường Minh suy nghĩ nhiều hơn, ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân đã là lạ.

Anh ta muốn trao đổi sâu hơn với Bạch Trân Trân một chút, hỏi dò mấy câu xem có phải cô chuyên trách hợp tác với cảnh sát rồi không, về sau lỡ như gặp phải các vụ án thế này, nói không chừng vẫn có khả năng tìm Bạch Trân Trân hỗ trợ.

Nhưng mà Bạch Trân Trân lắc đầu nói: "Lần trước chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, tôi cũng chỉ là một nhập liệm sư mà thôi, số tiền này kiếm một lần là đủ rồi, coi như anh lại nghĩ tìm tôi thì sợ là sở trưởng các anh cũng không đồng ý."

Nghe ý của Ông Tấn Hoa, loại cố vấn đặc biệt này có lẽ là mỗi lần đều mời những người khác nhau đến, hơn nữa có lẽ số lần mời không nhiều cho lắm.

Hợp tác cái gì, thôi được rồi, đó là tiền trao cháo múc, tiền đã vào tay là hết chuyện, không cần nghĩ đến hợp tác lâu dài.

Vốn Bạch Trân Trân và Tống Trường Minh không có giao tình gì, sau khi nhận tiền, chỉ hàn huyên hai câu đơn giản với đối phương, sau đó dẫn theo Trần Tiểu Sinh rời đi.

Về sau quả nhiên Bạch Trân Trân tuân thủ hứa hẹn, dẫn theo Trần Tiểu Sinh đi Chiêm Ký.

"Sư phụ, chỉ hai người chúng ta, hay là đừng ăn dê đủ món nữa, ăn dê sữa nướng đi, tôi đã từng nếm thử, hương vị ngon lắm."

Chung quy là Trần Tiểu Sinh không nỡ để Bạch Trân Trân dùng tiền, đã nhanh gọn nói ăn dê sữa nướng là được, chỉ hai người bọn họ thì không cần lãng phí.

"Được, có điều bữa cơm này phải nhớ kỹ, lần sau anh lại muốn ăn thì tôi vẫn mời anh ăn."

Được hai khoảng tài lộc đến từ bên ngoài, tâm trạng của Bạch Trân Trân không tệ, thoải mái đưa ra hứa hẹn.

Dù sao cũng xem như là sư phụ của người ta, không thể hẹp hòi đúng không?

Chiêm Ký là một quán ăn không lớn, nhờ món dê đủ món nổi danh, một nhà lầu bốn tầng nhỏ, mặc dù vị trí không được xem là quá lớn, nhưng hiển nhiên bố trí bên trong đã hao rất nhiều tâm huyết, sử dụng tối đa toàn bộ không gian bên trong quán.

Bọn họ chỉ có hai người, không lãng phí tiền lên phòng trên lầu, mà là đến lầu hai, tìm hàng ghế dài bán riêng tư ngồi xuống.

Trần Tiểu Sinh gọi một phần dê sữa nướng, và thêm mấy món rau xào, ngoại trừ hai loại Bạch Trân Trân không thích thì phần lớn món khác là khẩu vị của cô.

Bạch Trân Trân hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tiểu Sinh: "Anh biết tôi thích ăn cái gì?"

Trần Tiểu Sinh cười ha ha, đắc ý nói: "Đó còn không phải sao, sư phụ là sư phụ của tôi, làm đồ đệ thì sao có thể không biết khẩu vị của sư phụ?"

Trần Tiểu Sinh nói muốn làm đồ đệ của Bạch Trân Trân, không phải chỉ nói suông mà thôi, anh ta vì Bạch Trân Trân mà đi làm nhập liệm sư, quan tâm cô đầy đủ, không hề bởi vì Bạch Trân Trân trẻ tuổi mà coi thường cô.

Có đôi khi Trần Tiểu Sinh cung kính Bạch Trân Trân tới mức khiến cô cảm thấy hơi bị gò bó, nhưng Trần Tiểu Sinh lại nói rằng sư phụ nên làm que, người Hương Giang tôn sư trọng đạo, anh ta bái sư nghiêm túc, xem Bạch Trân Trân như là mẹ già hiếu kính cũng là nên làm.

Bạch Trân Trân còn chưa kết hôn đã bị ép có một đứa con trai lớn ba mươi sáu tuổi: "..."

Tuy nói là nói như thế, nhưng sao nghe khó chịu như thế này?

Cơm ăn được một nửa, một bóng người cao lớn từ ngoài cửa đi đến, người đó đi thẳng đến chỗ Trần Tiểu Sin, nắm lỗ tai của anh ta kéo lên.

"Trần Tiểu Sinh, anh thật đúng là học được bản lĩnh rồi ha! Hơn một tháng nay anh trốn ở đâu hả? Điện thoại không bắt, tin nhắn không trả lời, có phải anh không muốn đi làm nữa không?"

Bạch Trân Trân sợ rớt tim, vừa định ra tay nhưng nhìn thấy gương mặt của đối phương cực kì giống với gương mặt của Trần Tiểu Sinh thì lập tức ngồi xuống không nhức nhích nữa.

Trần Tiểu Sinh bị nắm lỗ tai lôi dậy, bị đau anh ta kêu lên oai oái.

"Đau đau đau, anh ơi, anh, anh buông tay ra đi!"

Người từ ngoài cửa tiến đến là anh trai của Trần Tiểu Sinh, Trần Tiểu Đông.

Trần Tiểu Đông lớn hơn Trần Tiểu Sinh hai tuổi, cả hai đều sinh ngay mùa đông, lúc Trần Tiểu Sinh được đặt tê, bởi vì điều này nên đã lấy hàm nghĩa Đông Sinh này, thuận theo tên cho Trần Tiểu Đông đặt cái tên Trần Tiểu Sinh này cho anh ta.

Bình Luận (0)
Comment