Đương nhiên là Ông Tấn Hoa không nhìn thấy đám quỷ này, anh chỉ cảm thấy nhiệt độ căn phòng có hơi thấp, trạng thái Từ Phong cũng rất kỳ lạ.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Trân Trân, Ông Tấn Hoa mở miệng hỏi: "Cô Bạch, cô đã nhìn ra được gì chưa?"
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, đuổi Ông Tấn Hoa và Trần Tiểu Sinh ra ngoài.
"Tình hình trong phòng này bất thường, hai người các anh ra ngoài, chờ tôi gọi các anh hẳn đi vào."
Mặc dù trông đám quỷ không phải oan hồn lệ quỷ gì, nhưng mỗi một con quỷ đều giống như không có thần trí, ngay từ đầu bọn nó đều bấu víu trên người Từ Phong, khi phát hiện Bạch Trân Trân có thể nhìn thấy bọn nó, đám quỷ kia đồng thời xoay đầu lại, nhìn về phía Bạch Trân Trân ở cổng ra.
Da gà trên người Bạch Trân Trân đều nổi lên.
Quá là đáng sợ rồi, nhưng cô phải kiên cường, không thể rụt rè.
Ông Tấn Hoa còn muốn nói thêm cái gì, nhưng lại bị Trần Tiểu Sinh kéo lại.
"Đi đi đi, chúng ta ở đây sẽ ảnh hưởng sư phụ tôi hành động, anh đi ra với tôi."
Đang nói, Trần Tiểu Sinh không giải thích mà kéo Ông Tấn Hoa từ trong phòng bệnh ra ngoài, anh ta còn săn sóc đóng cửa phòng bệnh, cứ thế ở ngoài cửa đứng chờ.
Ông Tấn Hoa không yên lòng, hỏi một câu: "Anh Trần, anh chỉ để một mình cô Bạch ở bên trong, anh không đi giúp cô ấy sao?"
Trần Tiểu Sinh lẽ thẳng khí hừng nói: "Đây chính là sư phụ tôi đó, cô ấy rất lợi hại, nếu ngay cả cô ấy còn không giải quyết được, tôi đi vào cũng chỉ làm mồi mà thôi."
Nếu là Bạch Trân Trân cũng không giải quyết được, Trần Tiểu Sinh cam đoan, mình đi cũng không giải quyết được y vậy thôi.
Ông Tấn Hoa nghe thế, không tiếp tục nói gì nữa, chỉ nhìn phòng đã đóng chặt cửa, hai đầu lông mày toát ra một chút vẻ lo lắng.
Sau khi hai người kia rời đi, đám quỷ hồn sau cửa đã bắt đầu kích động, bọn chúng chậm rãi đứng lên, đi từng bước một áp sát Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân: "..."
"Chúng ta có thể từ từ nói, thật ra tôi cũng không muốn..."
Nhưng mà hiển nhiên đám quỷ đó không muốn trò chuyện với Bạch Trân Trân, lời cô nói vẫn chưa nói xong, đám quỷ kia đã thét chói tai nhào tới.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô thuận tay quơ băng ghế đặt chồng chất dựa vào tường, sau đó lập tức nghênh đón đám quỷ đang nhào tới.
Quỷ hồn tay không tấc sắt đối đầu với Bạch Trân Trân cầm vũ khí trong tay. Trong điều kiện tiên quyết là năng lực đặc thù của bọn nó không có tác dụng, hậu quả chỉ có một. Kinh nghiệm kéo bè kéo lũ đánh nhau của Bạch Trân Trân chính là cưỡng ép bị "ma luyện" thế này, hiển nhiên đám quỷ kia không ngờ Bạch Trân Trân có thể chạm vào bọn nó, có thể chạm vào bọn nó còn chưa tính, cô đuổi tà ma còn cực kỳ đau, chịu mấy lần bọn nó đã cảm thấy hồn thể mình sắp tán. Dẫu sao đám quỷ này vẫn còn mấy phần lý trí, thủ đoạn của mình vô hiệu khi đối đầu với Bạch Trân Trân, Bạch Trân Trân đánh bọn nó giống như chơi đùa, bọn nó cũng tuyệt đối sẽ không bất chấp hồn phi phách tán liều mạng đối cứng với Bạch Trân Trân. Kết quả là, đám quỷ hồn xông lên thì khí thế này đi còn nhanh hơn lúc đến, chỉ vậy đã bay vù vù mất bóng.
Trong phòng vốn dĩ là quỷ hồn chen chúc không kẽ hở, bị Bạch Trân Trân xử lý chốc lát, những quỷ hồn kia đã chạy không còn một mống, dường như không khí trong phòng cũng trở nên tươi mát hơn rất nhiều.
Bạch Trân Trân nhìn thoáng qua Từ Phong nằm ở trên giường.
Có vẻ như oán khí trên người anh càng ngày càng nhiều, những oán khí màu đen giống như đang sống, đang chậm rãi ngọ nguậy quanh thân anh.
Bạch Trân Trân thấy cảnh này, lông mày hơi nhíu lại, sau khi suy nghĩ một lát, cô cất bước đi tới, thử nắm tay Từ Phong. Hết cách, oán khí trên người anh quá nặng, thứ Bạch Trân Trân nhìn thấy chính là một cục tròn màu đen lớn, thật sự không phân biệt được đầu, tay, các bộ phận của cục đen này, chỉ có thể thử kiểm tra. Cũng may xem như may mắn của cô không tệ, chỉ vừa sờ một cái đã sờ đúng nơi. Tay của Từ Phong rất lạnh, Bạch Trân Trân cảm thấy mình giống như đang cầm một khối băng, cô lạnh run cả người, nhỏ giọng thầm thì vài câu.
"Anh cứ như mới bị đẩy ra từ trong kho lạnh, tay này quá là lạnh rồi..."
Mặc dù không biết nguyên lý là gì, nhưng trước kia chạm vào Từ Phong thì oán khí màu đen trên người sẽ rút đi, lần này Bạch Trân Trân cũng y vậy chạm vào. Nhưng mà oán khí trước kia đụng một cái là lập tức tiêu tán bây giờ lại giống như biến thành vết bẩn ngoan cố, Bạch Trân Trân nắm tay Từ Phong, đám oán khí kia không có lập tức tiêu tán.
Mất hiệu lực sao?
Ngay lúc Bạch Trân Trân cau mày tự hỏi khả năng này, cuối cùng đám oán khí màu đen tiêu tán trong không cam lòng không mong muốn, cuối cùng thân thể Từ Phong đã được lộ ra.