Dường như quỷ quái sẽ dựa theo số lượng người đã cắn nuốt mà cắn hóa, sau khi phạm vi mở rộng thì sợ là sẽ nuốt luôn đường phố thương nghiệp kia.
Bạch Trân Trân: "..."
Người giật dây làm lớn chuyện như vậy, là mưu đồ cái gì?
Nghĩ đến đây, Bạch Trân Trân quay đầu, cực kì nghiêm túc nói với Ông Tấn Hoa: "Trưởng khoa Ông, tôi hoài nghi có người dùng tà thuật hại người ở đây, mục đích không biết, nếu như thành công, sợ là sẽ chết không ít người, tôi cảm thấy cảnh sát nên coi trọng."
Sắc mặt Ông Tấn Hoa trở nên nghiêm túc lên, hỏi thẳng.
"Cô Bạch, cô không có cách nào giải quyết sao?"
Bạch Trân Trân lắc đầu, cô chỉ Từ Phong, nói: "Trưởng khoa Ông, anh quá đề cao tôi, vấn đề của Từ Phong tôi chưa chắc có thể giải quyết, càng đừng đề cập vấn đề bên bệnh viện này, tôi chỉ có thể nhìn ra điều kỳ lạ, cụ thể kỳ lạ chỗ nào thì tôi không biết, các anh nên tìm đại sư đến đây đi."
Nếu cô có năng lực, làm cố vấn đặc biệt có thể có được nhiều tiền như vậy, cô khẳng định sẽ muốn kiếm chút tiền, nhưng vấn đề là cô không có khả năng này.
Miệng lớn cỡ nào thì ăn bấy nhiêu bát cơm thôi.
Trần Tiểu Sinh dưới sự chỉ dẫn của Ông Tấn Hoa, đã lái xe đến dưới lầu nhà Từ Phong rồi.
Nhà Từ Phong ở cao ốc Thiên Nguyên cách cao ốc Xương Mậu nhà Bạch Trân Trân không xa, lái xe chỉ mất chừng năm phút, nhà Ông Tấn Hoa cũng ở nơi đây, anh và Từ Phong là hàng xóm đối diện cửa nhau.
Làm bạn tốt kiêm đồng nghiệp kiêm hàng xóm, đương nhiên Ông Tấn Hoa có chìa khoá cửa nhà của Từ Phong, một đoàn người tiến vào nhà Từ Phong rất thuận lợi.
Ông Tấn Hoa đặt Từ Phong vào phòng ngủ, sau khi đi ra, nhìn thấy Bạch Trân Trân đang có vẻ mặt ghét bỏ gạt quần áo bẩn trên ghế sa lon qua một bên, anh vội vàng tiến lên, chỉ hai ba lần dọn dẹp đã thu dọn sạch sẽ quần áo ngổn ngang trên ghế sa lon.
Về sau Ông Tấn Hoa lại cầm thùng rác, dọn dẹp hộp cơm, chai bia các thứ trên bàn sạch sẽ.
Anh bận rộn ước chừng mấy phút, cuối cùng đã dọn dẹp phòng khách đủ để tiếp khách.
Bạch Trân Trân nhìn mức độ thuần thục của Ông Tấn Hoa, chậc lưỡi một tiếng nói: "Anh thường xuyên giúp anh ta thu dọn?"
Ông Tấn Hoa gật đầu: "Chúng tôi ở gần, chỉ là chuyện thuận tay mà thôi."
Chuyện thuận tay, đương nhiên là hỗ trợ thu dọn.
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, quan sát nhà Từ Phong một vòng.
Điều kiện gia đình Từ Phong nhất định rất khá, phòng anh ở chừng ba trăm ba mươi mét vuông, cực kỳ lớn, chỉ là người ở là kẻ làm biếng, trong nhà rối tung, xem như căn phòng được trang trí xa hoa hơn nữa thì trông vẫn bẩn thỉu.
"Cô Bạch, hiện tại Từ Phong thế nào? Lúc nào cậu ấy có thể tỉnh lại?"
Ông Tấn Hoa vẫn rất lo lắng cho Từ Phong. Dáng vẻ đó của Từ Phong thoạt nhìn như là bất cứ lúc nào cũng sẽ mất mạng, không lo lắng mới là lạ.
Bạch Trân Trân lắc đầu nói: "Không biết, khí huyết của anh ấy hao tổn quá nghiêm trọng, có tàn hương thì pha chút tàn hương cho anh ấy uống."
Đang nói, hình như Bạch Trân Trân nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Trần Tiểu Sinh, vươn tay ra: "Cho tôi một túi chu sa anh mang trên người."
Đôi mắt Trần Tiểu Sinh chợt trừng lớn, vô thức bụm kín miệng túi của mình.
"Sư phụ, đó là bùa hộ mạng sư phụ cho tôi!"
Đã cho anh ta rồi, sao sư phụ còn có thể đòi về chứ?
Bạch Trân Trân: "Về sau tôi lại cho anh một túi, hiện tại anh đưa tôi trước."
Trần Tiểu Sinh bất đắc dĩ đưa túi chu sa cho Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân chuyển tay giao nó cho Ông Tấn Hoa: "Đặt cái này trước ngựa của anh ấy, có lẽ sẽ có thể giúp anh ấy tỉnh lại sớm chút."
Hiện tại dương khí của Từ Phong rất yếu, vẫn phải bổ sung chút dương khí mới được, thứ bổ dương khí tốt nhất nên là máu gà trống lớn, nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này lấy đâu ra máu tươi của gà?
"Tàn hương gì?"
Ông Tấn Hoa còn băn khoăn tàn hương mà Bạch Trân Trân nói trước đó, bèn hỏi thêm một câu.
"Tàn hương của nhang trầm, tốt nhất là tàn hương từng cúng cho thần phật, thời gian càng lâu càng tốt."
Không ít gia đình ở Hương Giang cúng bái tượng Phật ở trong nhà, có điều Từ Phong không tin những thứ này, trong nhà rất trống trải, chắc là sẽ không tìm ra thứ này.
Ông Tấn Hoa đáp: "Nhà tôi có, tôi đi lấy."
Nói rồi anh đứng dậy trở về nhà, chưa mất bao lâu, đã ôm lư hương làm bằng đồng trở về rồi, nhìn vết tích do khói hun lửa chảy bên trên lư hương, đây chắc hẳn là đã dùng rất lâu.
Bạch Trân Trân nhướng mày nói: "Không nhìn ra trưởng khoa Ông đây còn tin cái này?"
Ông Tấn Hoa nhẹ gật đầu: "Bà ngoại tôi là bà mo rất nổi danh trong thôn, tôi từ nhỏ đã lớn lên với bà ngoại."
Bạch Trân Trân: "Bảo sao anh tin tưởng những điều này, hóa ra là gia truyền, vậy sao anh không học vài chiêu từ bà ngoại anh?"
Ông Tấn Hoa nói: "Môn phái của bà ngoại tôi truyền nữ không truyền nam."
Trần Tiểu Sinh: "!!!"
Vốn dĩ anh ta tưởng rằng Bạch Trân Trân lừa gạt anh ta, không ngờ thế mà thật sự có quy củ truyền nữ không truyền nam.