"Sư phụ, hóa ra cô không lừa tôi..."
Trước đó Trần Tiểu Sinh còn cảm thấy Bạch Trân Trân nói môn phái của cô truyền nữ không truyền nam là đang tìm cớ, còn nghĩ trước cứ đi theo Bạch Trân Trân học làm một nhập liệm sư, sau đó lòng vòng học thêm hai chiêu gì đó.
Không nói những cái khác, ít nhất sau này đụng phải loại quỷ kì kì quái quái không đến mức hai mắt thâm đen.
Bạch Trân Trân: "..."
Chính cô không môn không phái, thì lấy đâu ra quy củ chứ? Ban đầu quả thực là cô tìm một cái cớ mà thôi, chẳng qua cô không ngờ Trần Tiểu Sinh lại kiên định như vậy, không học được thủ đoạn huyền môn thì ngược lại, học nghề nhập liệm sư thôi.
Bạch Trân Trân thở dài một cái, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Tiểu Sinh đang hoảng hốt sau khi chịu đả kích lớn.
"Tiểu Sinh, bát cơm này không phải ai cũng có thể ăn được, anh nhìn trưởng khoa Ông đi, anh ấy còn có trưởng bối làm bà mo đó, từ nhỏ thường nghe thấy mà anh ấy cái gì cũng không biết, anh vẫn nên bỏ cuộc đi."
Ông Tấn Hoa cái gì cũng không: "..."
Trần Tiểu Sinh phản ứng lại, hai con mắt anh ta mở thật to, bật thốt lên: "Sư phụ, cô đang muốn trục xuất tôi khỏi sư môn hay sao?"
Trần Tiểu Sinh mập mạp dùng độ linh hoạt hoàn toàn không phù hợp với vóc người của anh ta đứng bật dậy, lớn tiếng hét lên: "Không được, không được đâu sư phụ, cô đã uống rượu bái sư của tôi rồi, không cần biết là bái sư vì nguyên nhân gì, cô chính là sư phụ của tôi, điểm này vĩnh viễn không thay đổi, sư phụ, nếu cô trục xuất tôi ra khỏi sư môn, tôi sẽ, tôi sẽ..."
Trần Tiểu Sinh suy nghĩ cả nửa ngày, không nghĩ ra được chuyện gì có thể uy hiếp được Bạch Trân Trân, dứt khoát làm vò sứt thì vỡ luôn, anh ta ngồi bệt xuống đất làm loạn.
"Nếu cô trục xuất tôi ra khỏi sư môn, tôi sẽ ngày ngày đứng khóc bên ngoài nhà tang lễ."
Nhìn Trần Tiểu Sinh xỏ lá này, Bạch Trân Trân giơ tay lên che mặt, có chút bất lực.
Người này đúng là xấu hổ mất mặt mà...
"Anh đứng lên trước đã, có được không? Còn có người ngoài ở đây mà."
Không thể cho người sư phụ là cô một chút mặt mũi được hay sao?
Trần Tiểu Sinh muộn màng nhận ra đây không phải là nhà của sư phụ mình, anh ta có chút lúng túng cười một tiếng, ảo não bò dậy từ dưới đất, sau đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm ra vẻ cái người ba que xỏ lá ngồi dưới đất lúc nãy không phải anh ta.
Ông Tấn Hoa đã nhìn thấy hết thảy: "..."
Tên đồ đệ này của Bạch Trân Trân quả đúng là có phong cách riêng trái ngược với những người khác.
"Vậy đã cho Từ Phong ăn tro hương chưa?"
Ông Tấn Hoa thông minh không nhắc đến Trần Tiểu Sinh, cùng lắm là hỏi một câu nhưng người anh quan tâm nhất vẫn là bạn tốt Từ Phong.
Bạch Trân Trân cạn lời nhìn sang Ông Tấn Hoa: "Anh làm vậy là có ý định cho bạn tốt của anh ăn no đúng không?"
Một hũ tro hương mà cho Từ Phong ăn hết thì anh ấy không cần cứu mạng đâu, gameover luôn ấy chứ.
Ông Tấn Hoa: "Cô Bạch, tôi không quá hiểu những chuyện này, cô xem đút cho cậu ấy bao nhiêu thì phù hợp?"
Bạch Trân Trân không biết phải làm sao, cô chẳng thể làm gì khác ngoài tự mình ra trận, cô lấy một ít tro hương ra, cho thêm nước vào sau đó mới đưa cho Ông Tấn Hoa.
"Cho anh ta uống đi, uống vào là có thể tỉnh lại rồi."
Lư hương nhà Ông Tấn Hoa đúng là đã dùng thời gian rất dài, tro hương phía dưới tích trữ từ rất lâu, dương khí đủ, hẳn có thể giúp cho Từ Phong tỉnh lại.
"Chỉ tỉnh lại thôi hay sao?"
Ông Tấn Hoa hỏi.
Bạch Trân Trân liếc mắt: "Anh nghĩ sao chứ, gặp chuyện kiểu như này có thể tỉnh đã là không tệ rồi, nếu không giải quyết từ căn nguyên của vấn đề thì lần sau cho dù mang một lư tro hương tới cho anh ta uống thì cũng là vô dụng."
"Trước đánh thức được người đã rồi nói sau, những chuyện khác cũng cần anh ta phối hợp mới được."
Ông Tấn Hoa gật đầu một cái, đỡ Từ Phong ngồi dậy, sau đó dè dặt đút thứ nước tro hương đang cầm trong tay cho anh ấy uống.
Sau khi uống một chén nước tro hương, sắc mặt của Từ Phong tốt hơn nhiều, qua khoảng chừng nửa giờ, Từ Phong chậm rãi mở mắt.
Từ Phong vừa mới tỉnh lại toàn thân cũng có chút ngơ ngác, trong lúc nhất thời không phân rõ bản thân đang ở đâu.
Ông Tấn Hoa sáp tới, ân cần hỏi: "A Phong, cậu không có vấn đề gì chứ? Cảm giác thế nào? Còn có chỗ nào khó chịu không?"
Từ Phong nhìn dáng vẻ của Ông Tấn Hoa, quay sang nở một nụ cười yếu ớt với anh: "Tấn Hoa, tôi không sao cả."
Bạch Trân Trân nhô đầu ra từ bên cạnh, nhìn trên mặt Từ Phong đã bớt đi không ít tử khí, mở miệng nói sâu xa: "Chẳng qua là tạm thời không có vấn đề gì thôi, vấn đề trên người anh đã kéo dài, trở nên rất nghiêm trọng rồi, nếu không xử lý nữa thì lần sau anh có thể không cách nào mở mắt được."