Từ Phong: "... Hở?"
Anh cùng lắm là bị thương ở tay thôi mà, sao Bạch Trân Trân làm như thể anh gặp phải chuyện gì to tát vậy.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nửa giờ sau, Từ Phong mang khuôn mặt hoài nghi cuộc sống ngồi trên ghế salon, suy nghĩ xem có phải mình bị thương quá nặng xuất hiện ảo giác hay không, nếu không làm sao lại thấy hai đoàn thể Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa tới lắc lư trước mặt anh.
"Trên thế giới này không có quỷ, Tấn Hoa, tôi biết bà nội cậu là một bà mo, nhưng chúng ta lại là cảnh sát Hương Giang, các người lại tin tưởng mấy chuyện không thể tưởng tượng nổi này hay sao?"
Từ Phong vẫn cứ không tin, thậm chí cảm thấy hai người Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân hợp lực lừa dối anh ấy.
Ông Tấn Hoa biết rõ rằng anh ấy không tin chuyện này, sao lại liên hợp với Bạch Trân Trân để cùng nhau đùa giỡn anh ấy như vậy?
"Tấn Hoa, cô Bạch, thực ra tôi không hề..."
Bạch Trân Trân giơ tay lên, dứt khoát cắt đứt lời anh ấy: "Được rồi, tôi biết ý của anh, miệng nói không bằng chứng, mắt thấy chính là thật, anh không tin trên thế giới có quỷ là bởi vì anh chưa từng trông thấy, vậy bây giờ tôi đưa anh đi gặp quỷ."
Từ Phong: "... Hả?"
Bạch Trân Trân không nói nhảm nhiều với Từ Phong, tỏ ý bảo Ông Tấn Hoa cùng cô mang người đi.
Đoàn người vừa mới về chưa được bao lâu lại vội vã chạy tới nhà của Bạch Trân Trân, cô trở về lấy nước mắt trâu rồi lại đưa Từ Phong tới bệnh viện lúc trước.
Lúc này đã mười giờ tối rồi, trong mắt Bạch Trân Trân, trên đường phố mặt người và mặt quỷ lẫn lộn vào với nhau, đèn neon ven đường lóe lên, ánh sáng chiếu xuống rơi lên người của bọn họ, nhất thời khiến cho người khác không phân biệt được đó là người hay quỷ.
Trần Tiểu Sinh lái xe, Bạch Trân Trân ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa thì ngồi ở hàng ghế phía sau.
Từ Phong cảm thấy tất cả những thứ hiện tại gần như là một trò hề, chân mày anh ấy nhíu rất chặt, trong giọng nói có thêm vài phần không vui vẻ.
"Cần gì phải ồn ào như vậy cơ chứ? Tấn Hoa, cậu biết tôi không tin mấy cái thứ này, trước kia hay bây giờ cậu đều chưa từng miễn cưỡng tôi."
Sao bây giờ giống như biến thành người khác vậy, còn đi làm loạn cùng với Bạch Trân Trân?
Ông Tấn Hoa thở dài một hơi, trong giọng nói của anh thêm vài phần không biết nên làm sao: "A Phong, tình hình hiện tại không giống nhau."
Trước kia anh cũng không ý thức được độ nghiêm trọng của chuyện này, nhưng lời Bạch Trân Trân nói đã hoàn toàn cảnh tỉnh Ông Tấn Hoa, nếu như không thay đổi suy nghĩ của Từ Phong thì sợ là anh ấy sẽ bị chơi đến chết thật.
Từ Phong: "..."
Giờ Ông Tấn Hoa lại không giống Ông Tấn Hoa mà anh biết.
Khoang xe rơi vào sự trầm mặc kì dị, Trần Tiểu Sinh đã lái xe tới bệnh viện trong không khí trầm mặc ấy.
Bạch Trân Trân bước xuống xe, sau đó tỏ ý nói Ông Tấn Hoa và Từ Phong cũng xuống luôn.
Trần Tiểu Sinh ngược lại cũng muốn xuống nhưng lại bị Bạch Trân Trân chặn: "Anh đừng xuống, ở trên xe chờ đi."
Trần Tiểu Sinh ồ một tiếng, vô cùng tủi thân ngồi lên trên xe, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Bạch Trân Trân đưa hai người Từ Phong, Ông Tấn Hoa cùng vào bệnh viện.
Sau khi đi vào, Bạch Trân Trân bôi nước mắt trâu lên cho hai người họ.
Cảm giác lạnh như băng áp lên mí mắt khiến cho người ta cảm thấy có chút không thoải mái lắm, Từ Phong nháy mắt một cái, trước ắt hình như xuất hiện bóng chồng, anh ấy dùng sức nháy mắt một lần nữa, đến khi mở mắt, anh ấy phát hiện phòng khách bệnh viện vốn trống rỗng lại có rất nhiều bóng người.
Những bóng người kia vốn dĩ còn đang đi qua đi lại một cách vô ý thức, nhưng lúc ánh mắt Từ Phong quét qua bóng bọn họ, bọn họ bất ngờ đồng loạt quay đầu nhìn về phía Từ Phong.
Từ Phong hít ngược một hơi khí lạnh, tóc gáy toàn thân đều dựng hết lên, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xông lên trên đầu, anh ấy muốn chạy trốn theo bản năng.
Nhưng ánh mắt của những người đó như phong tỏa trên người Từ Phong, hai chân anh ấy giống như bị đổ chì, căn bản không nhúc nhích được một chút nào, thân thể của anh ấy giống như đã bị đưa vào giữa hầm băng, hàn khí thấu xương lan tràn khắp toàn thân, suy nghĩ của anh ấy dường như cũng bị đông cứng.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Những cái bóng đột nhiên nhô ra kia là cái gì?
Từ Phong muốn rời mắt đi nhưng thân thể hoàn toàn không chịu sự khống chế của anh ấy, những bóng người kia bắt đầu đến gần Từ Phong, theo động thái áp sát của bọn họ, Từ Phong càng nhìn thấy rõ dáng vẻ của bọn họ hơn.
Khi thấy dáng vẻ thực sự của những bóng người kia thì cho dù Từ Phong có cứng miệng hơn nữa cũng không thể nói bọn họ là người.
Ông Tấn Hoa đã lau mắt bằng nước mắt trâu cũng nhìn thấy những con quỷ kia, nhưng khi những con quỷ kia đưa mắt nhìn sang bên này, Bạch Trân Trân lại kéo cánh tay anh, để anh lùi sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với Từ Phong.