Từ Phong không chịu nổi đả kích như vậy, hộc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, cả người lập tức suy sụp.
Chịu kích thích quá lớn, không hộc máu mới lạ.
Sắc mặt Ông Tấn Hoa thay đổi, đưa tay đỡ lấy Từ Phong: "A Phong, cậu như thế nào?"
Trần Tiểu Sinh trên ghế lái cũng phát hiện Từ Phong hộc máu, anh ta tức tới kêu oai oái.
"Sao cậu có thể hộc máu trên xe tôi! Xe tôi mới mua chưa bao lâu!"
Bạch Trân Trân vỗ vai Trần Tiểu Sinh: "Tôi cho anh tiền rửa xe."
Dáng vẻ này của Từ Phong cũng là bình thường, sau khi phát hiện có thể mình đã gây ra rất nhiều oan sai, nếu anh ấy còn có thể bình tâm như vại, Bạch Trân Trân cũng sẽ không lựa chọn giúp anh ấy.
Sự thật chứng minh, mắt nhìn của Bạch Trân Trân không tồi, Từ Phong đã làm sai biết được chân tướng, phản ứng không tồi, cũng không hẳn là hết thuốc chữa.
Mặc kệ là bởi vì rửa sạch oan uất cho những người vô tội kia hay là vì đưa kẻ đứng sau ra quy án, anh ấy có thể nghĩ tới muốn bù đắp lại, thế này đã đủ rồi.
Ông Tấn Hoa lo lắng nhìn Bạch Trân Trân, sốt ruột nói: "Cô Bạch, A Phong đã hộc máu rồi, có cần đưa cậu ấy tới bệnh viện không?"
Bạch Trân Trân nhìn Từ Phong một cái, phát hiện anh ấy hộc máu xong, sắc mặt ngược lại tốt hơn trước nhiều, thế là lắc đầu.
"Không cần, anh ấy hộc ra ngụm máu đó là chuyện tốt, nếu không ứ đọng trong lòng, không có lợi gì cho anh ấy."
Nôn ra ngụm máu này, tốt hơn là cứ tích tụ mãi trong thân thể, không thấy sắc mặt của anh ấy đã tốt hơn trước nhiều rồi sao?
Lúc này Ông Tấn Hoa thở phào một hơi, anh còn tưởng sắc mặt Từ Phong tốt lên là hồi quang phản chiếu.
Nôn máu xong, vẫn phải dọn dẹp một chút, ngoài ra tay của Từ Phong còn đang bị thương, nói thế nào cũng là một bệnh nhân, dựa theo ý của Bạch Trân Trân, bọn họ ai về nhà nấy, có chuyện gì ngày mai rồi tính.
Nhưng Từ Phong thân tàn chí kiên lại bày tỏ phản đối.
"Cô Bạch, trước đây tôi bảo thủ, gây ra rất nhiều oan sai, tôi chết hàng vạn lần cũng không thể đền tội..."
Lỗi lớn đã đúc thành, bây giờ nên nghĩ làm sao cứu vãn lại sai lầm của mình.
May mà Từ Phong làm cảnh sát cũng chỉ mới năm năm, khi làm cảnh sát nhỏ bởi vì thấp cổ bé họng, không nhận được mấy vụ án, cho tới sau khi anh ấy thăng chức, mới có thể chi phối kết quả tra án.
Sau một trận sàng lọc, cuối cùng có thể xác nhận, án anh ấy xử sai ít nhất có mười sáu vụ.
Bạch Trân Trân: "..."
Mười sáu vụ án này, cơ bản đều là án ba năm gần đây Từ Phong điều tra xử lý, hung thủ cũng do anh ấy phán.
Mười sáu vụ án này, không có vụ nào ngoại lệ, 'hung thủ giết người' đều là bởi vì các loại nguyên nhân mà chết.
Một phần là để lại di thư sợ tội tự sát, phần còn lại là xảy ra tai nạn, chưa bị bắt về quy án, người đã mất rồi.
Từ Phong cúi đầu, một chàng trai trẻ trông hừng hực khí thế bây giờ lại mang dáng vẻ sa sút, trên người không có bao nhiêu sức sống.
"Tôi có thể khẳng định đã xử sai mười sáu vụ án, còn lại có lẽ có án tôi chưa phát hiện..."
Anh ấy muốn chuộc tội, nếu tính những người bị gọi là hung thủ giết người kia, số người vô tội chết thảm trong mười sáu vụ án này đã vượt quá bốn mươi người.
Từ Phong kết luận sai hung thủ, hơn bốn mươi người vô tội chết thảm, hung thủ lại tiêu dao ngoài vòng pháp luật, cũng khó trách trên người anh ấy lại có nhiều oán khí như thế.
Chuyện này ai gặp phải mà có thể không có oán khí?
Từ Phong nóng lòng muốn chuộc tội, chủ yếu là ý thức được sai lầm của mình, anh ấy nôn nóng muốn lật án, bắt những hung thủ còn nhởn nhơ bên ngoài kia.
Ngoài ra, anh ấy còn lo lắng La Nhã Văn.
"La Nhã Văn khi đó biểu hiện quá kỳ quặc, trước đây tôi cảm thấy cô ấy là bởi vì bị bại lộ chân tướng, cho nên mới muốn kéo mấy người làm đệm lót."
Nói tới đây, Từ Phong hít sâu một hơi, nhớ lại chuyện xảy ra trước kia, liền cảm thấy có rất nhiều chỗ không thỏa.
Có nhiều lúc chính là như vậy, khi phá vỡ nhận thức có sẵn, sẽ phát hiện những thứ trước đây chưa từng chú ý tới, ví dụ Từ Phong.
Nếu không phải Bạch Trân Trân đưa anh ấy đi gặp quỷ, hoàn toàn phá vỡ thế giới quan vững chắc trước kia của anh ấy, sợ là anh ấy bây giờ còn cảm thấy La Nhã Văn chính là hung thủ hại chết Tiêu Mỹ Kỳ.
"Cô Bạch, phiền cô cùng tôi tới đồn cảnh sát một chuyến, tôi và Tấn Hoa không biết gì với thủ đoạn huyền môn này, tôi hi vọng cô có thể giúp đỡ chúng tôi."
Từ Phong vô cùng thành khẩn nhìn Bạch Trân Trân, lên tiếng thỉnh cầu sự giúp đỡ của cô.
Bạch Trân Trân chậc một tiếng, day mi tâm đau nhức.
"Cái này..."