Ông Tấn Hoa ngồi bên cạnh Từ Phong mở miệng nói: "A Phong có thể trả tiền."
Lúc này, họ đang ngồi trong phòng khách siêu to nhà Từ Phong, Từ Phong đã thay đồ, uống nước tàn nhang – sau khi phát hiện thế giới này không phải dáng vẻ mà anh ấy nghĩ, năng lực tiếp nhận của Từ Phong tăng lên gấp đôi.
Sau khi quay về, Bạch Trân Trân bảo anh ấy uống chút nước tàn nhang loại bỏ âm khí, Từ Phong không hề do dự uống, còn muốn uống nhiều hơn một chút.
Bạch Trân Trân: "..."
Cũng không cần chuyển biến nhanh như vậy.
Vốn dĩ Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh định rời đi, nhưng lại bị Từ Phong và Ông Tấn Hoa ngăn lại.
Từ Phong đã biết được chuyện mình bị oán khí bủa vây, ảnh hưởng tới tuổi thọ từ miệng Ông Tấn Hoa, mà người có thể giúp anh ấy chỉ có Bạch Trân Trân.
Khi anh ấy hỏi Bạch Trân Trân cách giải quyết, Bạch Trân Trân cũng không che giấu anh ấy cái gì, trực tiếp lên tiếng bày tỏ, cần lật án, bắt hung thủ chân chính để an ủi vong linh trên trời của những người bị hại kia.
"Có lẽ cũng không phải là vong linh trên trời, đều là người bị hại chết, nếu chấp niệm không sâu, thời gian vừa tới, có thể tiến vào địa phủ."
Nhưng nếu chấp niệm quá sâu, sẽ lưu lại nhân gian, làm quỷ chết oan mãi hay là biến thành oan hồn lệ quỷ, cái đó không nói rõ được.
Chỉ là còn có một khả năng, chính là những người bị hại kia giống Tiêu Mỹ Kỳ, sau khi chết ngay cả hồn cũng không thể lưu lại, trực tiếp bị làm cho hồn phi phách tán.
Nếu thật sự là như vậy...
Bạch Trân Trân nhìn Từ Phong, cảm thấy trên người người này có nhiều oán khí như vậy cũng không oan uổng.
Thậm chí cô cảm thấy khả năng người bị hại đều hồn phi phách tán rất lớn, dù sao Từ Phong chỉ là bị oán khí quấn thân, chứ không phải oan hồn quấn thân, có lẽ những người bị hại đó không thể thành oan hồn lệ quỷ, chỉ có thể còn lại oán khí dây dưa với Từ Phong.
Sau khi Bạch Trân Trân suy đoán được những điều này, cũng không giấu Từ Phong mà thành thật nói rõ với anh ấy.
Từ Phong: "..."
Càng nhận thức tội nghiệt của mình quá nặng, phải làm sao đây?
Đương nhiên, nhìn thấy cảm xúc của Từ Phong đã sắp rơi xuống đáy vực, Bạch Trân Trân nghĩ ngợi, vẫn an ủi anh ấy vài câu, bảo anh ấy đừng có áp lực tâm lý lớn như thế.
"Quả thực anh có lỗi, nhưng nếu nói toàn bộ đều do anh cũng không đúng."
Lúc nói lời này, Bạch Trân Trân nhìn Ông Tấn Hoa: "Chuyện này Từ Phong sai, nhưng lỗi không hoàn toàn ở trên người anh ấy, trưởng khoa Ông, sở dĩ anh tìm tôi giúp anh ấy, cũng là vì nguyên nhân này nhỉ?"
Bạch Trân Trân không quá rõ đối với quy trình cảnh sát xử lý án ở Hương Giang, nhưng cô cảm thấy, một vụ án, đặc biệt là án giết người, kết án chắc không đơn giản như thế.
Từ Phong chỉ là một đốc sát cấp cao, anh ấy phụ trách tra án, nhưng nếu kết án, chắc không phải một mình anh ấy có thể quyết định.
Từ Phong là một chiến sĩ theo chủ nghĩa duy vật kiên định, nhưng cảnh sát trưởng không phải.
Phía cảnh sát sẽ tìm cố vấn đặc thù tới tra án giúp, rất rõ ràng là biết có người dùng tà thuật gây án.
Án có điểm nghi vấn, Từ Phong không tin là do sức mạnh đặc biệt khác gây nên, cảnh sát trưởng cũng không tin sao?
Những oan sai này không phải lỗi của một mình Từ Phong, quả thực anh ấy đã sai, nhưng tội không đáng chết, tất cả hậu quả không nên để một mình anh ấy gánh vác.
Ông Tấn Hoa cười khổ một tiếng: "Cô Bạch, tôi không giấu cô, trước đây tôi cũng nói rồi, phía cảnh sát tra án không thể hoàn toàn trông cậy vào những sức mạnh đặc thù này."
Thực ra phía trên có quy định không thể thay đổi, số lần đồn cảnh sát xin hỗ trợ mỗi năm là có hạn, đề phòng hai bên cấu kết lại lừa tiền, hoặc là dùng thủ đoạn huyền môn thoát tội cho hung thủ.
Không thể nói phía cảnh sát sai, dù sao đây là một thanh kiếm hai lưỡi, nếu đã có quy định này, vậy chắc chắn chính là bởi vì trước đây từng xuất hiện sai sót.
Cho nên bởi vì nhiều nguyên nhân, mới dẫn tới sự xuất hiện của những oan sai này.
"Cô Bạch, tôi từng hỏi những đại sư đó, họ đều nói dùng tà thuật hại người vi phạm thiên đạo, sẽ gặp báo ứng, họ nắm giữ loại sức mạnh đặc thù này, nhưng cũng vẫn sẽ chịu hạn chế..."