Không đợi Ông Tấn Hoa nói hết, Bạch Trân Trân trực tiếp ngắt lời anh: "Tôi không muốn nghe các anh kể lể điều gì, nói tới nói lui, chẳng qua là cảm thấy bớt việc thôi, dù sao người bị hại và hung thủ đều đã chết, hơn nữa còn là chứng cứ rành rành, kết án không phải là xong sao?"
Nếu kẻ được gọi là hung thủ còn sống, đoán chừng phía cảnh sát cũng không có gan lớn tới mức trực tiếp định người ta làm hung thủ.
Dù sao thì giết người đền mạng, Hương Giang ở thế giới này có án tử hình, một khi cảnh sát định hung thủ giết người, giao cho tòa án thẩm phán, kết cục của họ chỉ có một.
Nhưng hung thủ đã chết thì khác.
Dù sao thì hung thủ đã chết rồi, cho dù có chỗ không thỏa đáng, chứng cứ xác thực, họ cũng không cần phải tra tiếp.
Bạch Trân Trân nhìn thẳng vào Ông Tấn Hoa, không chút khách sáo nói: "Nếu không phải bởi vì kết quả kiểm tra thi thể của pháp y lần này biểu thị Vương Lệ Hoa đã chết từ sớm, tôi nghĩ các người cũng sẽ không tìm tôi giúp đỡ."
Pháp y không kiểm tra ra thân thể của Vương Lệ Hoa có vấn đề, đoán chừng cũng sẽ không tìm Bạch Trân Trân giúp.
Bạch Trân Trân nhìn rõ sự ngoằn ngoèo bên trong này, cho nên lúc nói chuyện, cô cũng không khách sáo.
Nếu Từ Phong còn có thể nói một câu người không biết không có tội, vậy người biết những điều này và biết rõ có thể có người dùng tà thuật vu oan hãm hại, họ cũng phải chịu trách nhiệm vì việc này.
Ông Tấn Hoa không ngờ miệng lưỡi của Bạch Trân Trân sắc bén như vậy, bị vặn lại không nói nên lời.
Bạch Trân Trân nói không sai.
Cho dù họ có nhiều lý do và cái cớ hơn nữa cũng không thể phủ nhận điểm này, trước đây Từ Phong không tin những chuyện này, mình biết rõ anh ấy không đúng, nhưng lại không có suy nghĩ để anh ấy tin thế giới này thật sự có những sức mạnh phi tự nhiên kia tồn tại.
Anh cũng có lỗi.
Từ Phong nhìn thấy bộ dạng này của Ông Tấn Hoa, trong lòng vô cùng uể oải, anh ấy nhìn Bạch Trân Trân, nghiêm mặt nói.
"Cô Bạch, sai chính là sai, không trách người khác được, tôi không thể bởi vì người khác cũng có lỗi mà cảm thấy mình không sai, đây là điều không đúng."
Có lẽ người khác cũng có lỗi, nhưng việc này liên quan gì tới anh ấy, nếu không phải sự tự phụ bảo thủ, khăng khăng cố chấp của anh ấy, cũng sẽ không xuất hiện nhiều oan sai như vậy.
Anh ấy biết oán khí quấn người, điều này không trách người khác được.
"Tấn Hoa không phải chưa từng nói với tôi, nhưng lần nào tôi cũng phản bác anh ấy, bởi vì tôi không tin những thứ đó, cho nên tôi chưa từng nghe lọt tai lời của Tấn Hoa."
Thậm chí Ông Tấn Hoa còn từng dẫn Từ Phong đi gặp một số đại sư, tận mắt nhìn thấy những đại sư đó làm phép, nhưng anh ấy vẫn không tin.
"Mọi thứ trên đời này đều có thể dùng khoa học giải thích, nếu không thể, vậy tức là chúng ta còn chưa phát hiện."
Dù sao Từ Phong cố chấp, ai nói cũng vô dụng, nếu không phải bởi vì hôm nay Bạch Trân Trân cho anh ấy tận mắt gặp quỷ, đích thân trải nghiệm bị lệ quỷ vây công là như thế nào, sợ là anh ấy vẫn không tin.
"Những điều này đều là vấn đề của tôi, tôi cũng không trách Tấn hoa."
Anh ấy có lỗi, anh ấy muốn bù đắp, chuyện đầu tiên phải làm chính là lôi hung thủ của vụ án hiện giờ ra.
"Cô Bạch, tôi và Tấn Hoa không biết gì về những thủ đoạn huyền học này, tôi muốn nhờ cô giúp, mặc kệ cô có yêu cầu gì, đều có thể đề cập."
Nghĩ tới vừa nãy Ông Tấn Hoa nói tới tiền, Từ Phong lại nói: "Tôi có thể trả tiền."
Từ tài khoản cá nhân của anh ấy, không dùng tiền của đồn cảnh sát, lần này cảnh sát trưởng cũng không thể nói gì.
Dù sao thì không tiêu tiền của đồn cảnh sát, cũng không phải lấy danh nghĩa cố vấn đặc thù để mời vào, mọi thứ đều là vì tra án, cho dù cảnh sát trưởng biết, cũng chỉ sẽ mắt nhắm mắt mở.
Bạch Trân Trân: "..."
Từ Phong nói tiếp: "Ngoài ra, còn có mười sáu vụ án trước đây, tôi cũng muốn nhờ cô Bạch giúp, tôi làm như vậy không phải vì cứu mạng của mình mà là muốn đưa những hung thủ giết người kia về quy án."
Giết người đền mạng, lý lẽ bất di bất dịch.
Quả thực trước đây anh ấy đã làm sai, bây giờ anh ấy muốn cải tà quy chính, đưa tất cả quay về quỹ đạo.
Sau khi Từ Phong nói xong, Ông Tấn Hoa cũng lên tiếng nói theo: "Cô Bạch, tôi cũng sẽ chi ra một khoản tiền, mong cô Bạch nể tình những người vô tội chết oan kia, giúp chúng tôi một lần."
Bạch Trân Trân: "..."
Hình như cô không có lý do gì để từ chối.